- Hiệu quả cách âm cũng quá tốt rồi.
Cô trợn trắng mắt, thở phì phò xoay người đi tới Thang Vận Chuyển.
Phí Lợi chắp hai tay sau lưng, không nhanh không chậm theo ở phía sau.
Trong phòng, lão bà và lão giả ngồi đối mặt nhau, cả hai đồng thời im lặng không nói lời nào.
- Có lẽ bọn chúng đã đi rồi.
Đình Thịnh nói với giọng khàn khàn.
San Liên chậm rãi gật đầu nói:
- Ừm, đã đi rồi.
Đình Thịnh trầm giọng nói:
- Vậy nói chuyện chính sự đi, trong tổ chức đã ra lệnh, nhiệm vụ lần này chỉ cho phép thành công không cho phép thất bại.
Ánh mắt của San Liên lóe lên, chậm rãi nói:
- Hai người chúng ta liên thủ, khả năng thất bại rất thấp.
Hai người đều là thành viên của Bất Hủ Chúng, hơn nữa còn đều là Phụng Giả cấp 5.
Nếu như nhiệm vụ lần này thành công thì hai người sẽ có thể trở thành Phụng Giả cấp 6, đây là thân phận có địa vị cao nhất bên trong Phụng Giả, gần với Bất Hủ Giả.
Nhiệm vụ lần này là tìm được Ma Cà Rồng thuần chủng và mang về cho viện nghiên cứu Trường Sinh.
Đình Thịnh trầm giọng nói:
- Vẫn là phải cẩn thận một chút, nhiệm vụ lần trước thất bại khẳng định làm cho đám Ma Cà Rồng kia cảnh giác, lần này cần phải cẩn thận hơn mới được.
- Ừm, ta biết.
San Liên gật đầu một cái.
Đây là nhiệm vụ mà Bất Hủ Chúng an bài nhằm vào Ma Cà Rồng lần nữa.
- Toàn bộ đều là vì trường sinh.
Ánh mắt của Đình Thịnh hiện lên sự cuồng nhiệt.
San Liên nói với giọng khàn khàn:
- Ừm, đừng để cho hai người Phí Lợi biết, sẽ ảnh hưởng tới tiến độ của nhiệm vụ.
Phí Lợi và Đình Phương không biết chuyện bọn họ là thành viên của Bất Hủ Chúng, mãi cho đến mười phút trước hai người kia còn tưởng rằng lần này bọn họ chỉ đơn giản là đi ra ngoài du lịch.
Không chỉ riêng Phí Lợi và Đình Phương, những người khác trong gia tộc đều không biết thân phận Phụng Giả của cả hai.
Đình Thịnh nói với giọng khàn khàn:
- Thời gian rất gấp, phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi trở về.
- Ừm, kế tiếp nên làm như thế nào?
San Liên hơi dựa ra sau, nếp nhăn trên mặt dường như sâu hơn.
Đình Thịnh thấp giọng nói:
- Tìm được nơi ở của trước Ma Cà Rồng đã, sau đó lại nghĩ biện pháp bắt lại, lấy máu và gan của bọn hắn mang trở về.
- Vì sao chúng ta không bắt sống mang đi chứ?
San Liên nhíu mày.
Đình Thịnh trầm giọng nói:
- Rất khó mang người sống ra khỏi vương quốc Huyền Vũ, trừ phi có ma pháp trận không gian truyền tống.
San Liên im lặng, nếu như bọn họ có ma pháp trận truyền tống thì nhiệm vụ lần đầu tiên nhằm vào Ma Cà Rồng cũng sẽ không thất bại.
Rất khó mang người sống ra khỏi vương quốc Huyền Vũ, vậy mang hàng mẫu nghiên cứu ra ngoài, máu, thịt, đầu xương và nội tạng của Ma Cà Rồng cũng có thể dùng để nghiên cứu.
- Cứ làm theo lời ngươi nói đi.
San Liên gật đầu một cái.
Đáy mắt của Đình Thịnh hiện lên tia lạnh lẽo, nói:
- Tuy là rất khó mang người sống ra ngoài, nhưng chỉ cần chúng ta giết nhiều Ma Cà Rồng một chút, mang máu thịt trở về cũng là có trợ giúp rất lớn đối với việc nghiên cứu.
San Liên lạnh nhạt nói:
- Tốt, kế tiếp phải tìm nơi ở của Ma Cà Rồng.
Đình Thịnh trầm giọng nói:
- Đây là một vấn đề, nhưng mà tìm người hỏi một câu sẽ biết thôi.
- Tìm ai?
Trong mắt của San Liên lộ ra thần sắc kinh ngạc.
- Đương nhiên là tìm người của vương quốc Huyền Vũ để hỏi rồi.
Ngón tay của Đình Thịnh gõ lên tay vịn sô pha.
Cơ thể của hắn dựa ra phía sau, tiếp tục nói:
- Tất cả mọi người khi đến Vương quốc Huyền Vũ đều sẽ phải đăng ký thân phận, tìm người phụ trách chuyện này hỏi sẽ biết thôi.
Khi hai người tiến vào vương quốc Huyền Vũ đều tiến hành đăng ký thân phận, bắt được Văn Điệp Thông Quan mới cho phép tiến vào, chính bởi vì chuyện này nên mới khiến lão giả nảy ra ý tưởng.
San Liên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, khen ngợi:
- Quả thật là khiến ta bất ngờ, ngươi mà cũng có lúc thông minh như vậy.
Đình Thịnh lập tức đen mặt, tức giận trừng mắt nhìn lão bà.
Hắn tức giận nói:
- Đã nhiều năm như vậy, thế mà miệng lưỡi của ngươi vẫn làm cho người ta chán ghét như thế.
San Liên liếc lão giả, nhàn nhạt nói:
- Ta chán ghét thì sao chứ, ngươi cũng không thích ta.
- .... Đừng nói chuyện này.
Giọng nói của Đình Thịnh trầm xuống.
- Hừ.
San Liên bĩu môi.
Hai người im lặng, cuối cùng vẫn là lão giả mở miệng trước.
- Lúc trước ta nói ngươi đợi ta, sau khi ta đột phá xuất quan sẽ tới cưới ngươi.
Đình Thịnh trầm giọng nói.
Trước đây hắn bế quan tu luyện muốn đột phá tới cấp 9, không ngờ một lần bế quan chính là hai năm, lúc trở ra thì San Liên đã lập gia đình, bởi vì là liên hôn gia tộc cho nên cô không cách nào từ chối được.
San Liên lạnh lùng nói:
- Chuyện đã qua nhiều năm như vậy rồi, ngươi còn nhắc lại làm gì?
Đình Thịnh trầm mặc vài giây, sau đó thở dài một hơi.
Hắn đứng lên nói:
- Vậy không nhắc tới nữa, dọn dẹp một chút rồi đi ra ngoài tìm người thôi.
…
- Ta đã trở về.
Giọng nói thanh thúy vang lên, Nguyệt Phi Nhan vội vã chạy vào chính sảnh cung điện.
- Chào mừng trở về, tiểu thư Phi Nhan vất vả rồi.
Ba Phù mềm mại chào hỏi.
- Không vất vả, ta đi thăm Hi Bối Kỳ đây!
Nguyệt Phi Nhan thuận miệng trả lời một câu, Khôi Giáp Chu Tước còn chưa cởi đã vội vã đi hậu hoa viên.
Ba Phù há miệng, vừa định nói Ly Nguyệt cũng ở hậu hoa viên nhưng mà cô gái tóc đỏ đã chạy mất dạng.
- Cộp cộp cộp ~~~
Nguyệt Phi Nhan chạy vào hậu hoa viên, quen cửa quen nẻo đi tới bên dưới Trà Thụ Sinh Mệnh, xa xa đã thấy bóng dáng của Ly Nguyệt và Tiểu Tử.
- Ly Nguyệt, Tiểu Tử.
Cô hưng phấn chào hỏi.
- Ừm, xong việc rồi sao.
Ly Nguyệt dịu dàng hỏi.
Nguyệt Phi Nhan ngây thơ gật đầu:
- Đúng vậy, ta đến xem Hi Bối Kỳ.
Cô đi tới bên cạnh hai người, nhìn tiểu Nấm Kỳ Huyễn trồng ở trước Trà Thụ Sinh Mệnh.
Sợi nấm vốn dĩ có màu đỏ đã biến mất, thay vào đó là một cây Nấm Kỳ Huyễn to bằng nắm tay em bé.
- A, đã lớn thành cây nấm rồi.
Nguyệt Phi Nhan ngạc nhiên mở to hai mắt.
- Ừm, Mục Lương nói chờ khi nào nó cao hơn một người thì Hi Bối Kỳ sẽ sống lại.
Ly Nguyệt nhẹ giọng nói.
Nguyệt Phi Nhan chớp mắt nói:
- Nhưng mà hiện giờ nó vẫn còn nhỏ như thế, còn chín ngày nữa có đủ để lớn đến như vậy à?
Ly Nguyệt thanh thúy nói:
- Chắc là được, nơi này là hậu hoa viên, giúp nó lớn lên nhanh chóng không khó.
Nguyệt Phi Nhan gật đầu nhận đồng:
- Cũng đúng, lục thực còn lại cũng có thể biến lớn như vậy, Nấm Kỳ Huyễn cũng có thể.
Cô ngồi xổm xuống, vươn ngón tay nhẹ nhàng đụng vào tiểu Nấm Kỳ Huyễn một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm cái gì đó.
Ly Nguyệt nghiêng tai lắng nghe, phát hiện thiếu nữ đang lặp đi lặp lại tên của cô gái Ma Cà Rồng.
Nguyệt Phi Nhan lải nhải:
- Hi Bối Kỳ, Hi Bối Kỳ, ngươi mau lớn lên đi, như vậy mới có thể ăn ngon uống tốt, ngươi hẳn là còn chưa ăn qua lẩu nhúng đúng không....
Ly Nguyệt và Tiểu Tử yên tĩnh đứng bên cạnh, cô gái tóc đỏ lẩm nhẩm vài chục phút mới dừng lại, cuối cùng bón phân cho Nấm Kỳ Huyễn.