Ngôn Băng lạnh lùng nói:
- Tơ Nhện Ám Ảnh.
San Liên và Đình Thịnh cảm thấy không ổn nhưng mà cơ thể lại không thể động đậy được.
- Chuyện gì xảy ra?
Thịnh Đình phẫn nộ quát to một tiếng.
Ly Nguyệt lấy ra vũ khí Phong Cấm, đồng thời thi triển năng lực lấy được trong thời gian ngắn:
- Thạch hóa.
Đình Thịnh và San Liên càng thêm hoảng sợ, lần này ngay cả mắt và miệng đều không thể nhúc nhích.
Ba người Ly Nguyệt nhân cơ hội này mở ra vũ khí Phong Cấm số hai rồi bao phủ hai người Đình Thịnh.
- Ông ~~~
Vũ khí Phong Cấm tản ra trong phòng khách không lớn, chia làm sáu cái bộ kiện bao bọc hai người San Liên.
- Không!
Đôi mắt của Đình Thịnh trợn to, sự hoảng sợ bao phủ cả người.
Nhưng vũ khí Phong Cấm là linh khí có thể phong ấn Vua Hư Quỷ và cường giả Thánh giai, không phải là thứ mà hai người có thể chống cự.
Hiệu quả thạch hóa trên người San Liên vừa biến mất thì cơ thể đã bị vũ khí Phong Cấm cắn nuốt.
- Phanh ~~~
Vũ khí Phong Cấm rơi xuống sàn phòng khách khiến cả tòa nhà lầu đều run rẩy một cái.
Thái Lệ Nhân chớp mắt, sự vui mừng đột nhiên xuất hiện khiến cho cô suýt nữa không kịp phản ứng lại.
- Quá tuyệt vời!
Cô vui vẻ reo lên.
Ly Nguyệt lấy đi vũ khí Phong Cấm, bình tĩnh liếc nhìn cô gái Ma Cà Rồng.
Hai mắt của Thái Lệ Nhân ửng hồng, nước mắt muốn chảy xuống.
Mễ Á không nhịn được nói:
- Ngươi đã an toàn rồi, tại sao còn khóc nữa?
- Ta khóc vì quá vui vẻ.
Thái Lệ Nhân ủy khuất nói.
Mễ Á vội vã ngắt lời:
- Được rồi, thu dọn đồ đạc theo chúng ta trở về Chủ Thành thôi.
- A?
Thái Lệ Nhân sửng sốt một chút.
Mễ Á tức giận nói:
- Ngươi quên rồi à, không phải bệ hạ đã đồng ý cho ngươi dời đến sống ở Chủ Thành sao?
- Ồ ồ, tốt.
Thái Lệ Nhân nghe vậy mới phản ứng lại, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ, vội vội vàng vàng chạy về phòng ngủ thu dọn hành lý.
……….
Tầng tám khu vực Trung Ương, vương quốc Huyền Vũ.
Bên trong hậu hoa viên
- Cộp cộp cộp ~~~
Mục Lương đạp lên con đường đá nhỏ đi tới chỗ sâu trong hậu hoa viên, trước mặt là Trà Thụ Sinh Mệnh cao chót vót tìm không thấy đỉnh.
Cách đó không xa là cây Nấm Kỳ Huyễn dựng dục Hi Bối Kỳ, lúc này nó đã cao hơn một mét, tán còn chưa được tạo ra, mặt ngoài có từng chấm tròn màu trắng to bằng nắm đấm trẻ con.
Ở bên dưới Nấm Kỳ Huyễn, Thanh Vụ ôm đầu gối ngồi trên đồng cỏ, hai mắt nhìn chằm chằm Nấm Kỳ Huyễn không nháy một cái.
- Nhìn cái gì mà mất hồn như thế hả?
Mục Lương ôn hòa hỏi.
Thanh Vụ rùng mình một cái, nghe được giọng nói của Mục Lương mới hồi phục tinh thần lại.
- Bệ hạ.
Cô bé vội vàng đứng lên hành lễ, vành tai hơi ửng hồng.
Hiện tại nếu như hỏi lười biếng bị quốc vương bắt được là cảm giác như thế nào thì lúc này cô bé khẳng định đáp được.
- Ừm, nó có thay đổi gì sao?
Mục Lương hơi nâng cằm lên, ý bảo Nấm Kỳ Huyễn trước mặt.
Thanh Vụ lắc đầu, ngây thơ nói:
- Tạm thời không có, nhưng nó vẫn luôn sinh trưởng.
Thiếu nữ ngồi trước Nấm Kỳ Huyễn quan sát hai giờ đồng hồ, trong lúc đó rất ít chớp mắt, cho nên nhạy bén nhận thấy Nấm Kỳ Huyễn vẫn luôn sinh trưởng mỗi giây mỗi phút.
Mục Lương chậm rãi gật đầu, ôn hòa nói:
- Ừm, qua năm ngày nữa là Hi Bối Kỳ là có thể đi ra rồi.
- Năm ngày trôi qua rất nhanh.
Thanh Vụ thanh thúy nói.
- Đúng vậy, rất nhanh!
Ánh mắt của Mục Lương lấp lóe.
Còn có năm ngày thì cô gái Ma Cà Rồng sẽ sống lại, nhưng còn hai mươi bốn ngày nữa thì Hư Quỷ Hoàng Hư Tộc cũng sẽ hoàn toàn thức tỉnh.
Mục Lương im lặng nhìn Nấm Kỳ Huyễn, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào thân cây, nhẹ nhàng vuốt ve vài cái.
- Loạt soạt loạt soạt ~~~
Nấm Kỳ Huyễn nhẹ nhàng run run lên, hình như đang đáp lại anh.
- Mau chóng lớn lên, hẹn gặp ngươi sau năm ngày nữa.
Mục Lương thấp giọng nói.
Nấm Kỳ Huyễn lại run run vài cái lần nữa, Thanh Vụ thấy vậy không khỏi lộ ra ánh mắt đầy kinh ngạc.
- Tiếp tục coi chừng, có việc gì thì tới tìm ta.
Mục Lương dặn dò.
- Vâng.
Thanh Vụ ngoan ngoãn gật đầu, dõi mắt nhìn nam nhân rời đi hậu hoa viên.
Mục Lương trở lại bên trong cung điện, đám người Ly Nguyệt và Ngôn Băng vừa trở về, phía sau còn có cô gái Ma Cà Rồng Thái Lệ Nhân.
- Bệ hạ, hai người kia đã bị bắt lại rồi ạ.
Ly Nguyệt lạnh lùng lên tiếng.
Mục Lương nhàn nhạt nói:
- Ừm, đưa đi thẩm vấn đi.
- Tốt.
Ly Nguyệt đáp một tiếng, chỉ cần đưa Đình Thịnh và San Liên vào khu vực Trung Ương Ngục Giam, không sợ không cạy ra miệng của bọn hắn.
Mễ Á nghiêng người ra hiệu về phía cô gái Ma Cà Rồng, cung kính hỏi:
- Bệ hạ, bây giờ nên an bài tiểu thư Thái Lệ Nhân như thế nào?
Mục Lương bình tĩnh nói:
- Chủ Thành chắc còn có không ít phòng trống, an bài một gian nhà cho cô ấy đi.
- Vâng.
Mễ Á đáp một tiếng.
Thái Lệ Nhân nghe vậy đáy mắt tràn đầy vẻ vui mừng, nhưng cô chợt nghĩ tới điều gì đó, không khỏi lên tiếng hỏi:
- Vậy còn công việc của ta ở Vệ Thành Số Bảy làm sao bây giờ?
Mễ Á lạnh nhạt nói:
- Ta sẽ phái người đi thông báo một tiếng, ngươi không cần để ý, tiền lương chưa thanh toán cũng sẽ kết toán cho ngươi.
- Phù ~~~
Thái Lệ Nhân nghe vậy thở ra một hơi, cảm kích nói:
- Vậy là tốt rồi, cám ơn các ngài.
- Đi thôi, ta dẫn ngươi đi Cục Quản Lý tiến hành đăng ký thân phận trước.
Mễ Á hơi nâng cằm lên ra hiệu, cất bước đi ra ngoài cung điện.
Thái Lệ Nhân vội vàng đuổi theo, trước khi đi không quên hành lễ với Mục Lương, ánh mắt mang theo thần sắc cảm kích.
- Bệ hạ, ta cũng có việc phải làm, xin phép đi trước.
Ngôn Băng cúi chào Mục Lương rồi xoay người rời đi cung điện.
Mục Lương thu hồi ánh mắt, bình thản nói:
- Đến thư phòng đi, nói cho ta chuyện đã xảy ra.
- Vâng.
Ly Nguyệt đáp một tiếng, theo nam nhân đi thư phòng.
Hai người trở lại bên trong thư phòng, cô gái tóc trắng thuật lại quá trình truy bắt hai người Bất Hủ Chúng, sau khi biết thực lực của Đình Thịnh và San Liên, ánh mắt của Mục Lương loé lên tia sáng lạnh lẽo.
- Lần này bọn hắn thất bại, lần sau sẽ phái người mạnh hơn qua đây.
Giọng nói của Mục Lương lạnh như băng.
Ly Nguyệt gật đầu nhận đồng, lạnh nhạt nói:
- Ta cũng cảm thấy như vậy, hành động của Bất Hủ Chúng đang khiêu khích hiến pháp vương quốc chúng ta.
Mục Lương trầm giọng mở miệng:
- Bất Hủ Chúng đúng không? Chờ sau khi ta giải quyết xong Hư Tộc thì sẽ đến phiên các ngươi.
- Thẩm vấn hai người kia kỹ một chút, tra hỏi xem tổng bộ Bất Hủ Chúng ở nơi nào, cao tầng và người nắm quyền gồm có những ai.
Hắn dặn dò cô gái tóc trắng.
- Vâng.
Ly Nguyệt gật đầu với thần sắc nghiêm túc.