Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 211 - Chương 2857 - Người Bắt Ngươi

Chương 2857 - Người Bắt Ngươi
Chương 2857 - Người Bắt Ngươi

Thái Lệ Nhân có chút hoảng sợ, quay đầu nhìn ra phía sau, mở miệng khép miệng vài lần nhưng không có lên tiếng.

Ngay sau đó, một bàn tay lặng lẽ đặt lên trên vai thiếu nữ, điều này khiến cô không nhịn được run một cái, tâm tình lại trầm tĩnh.

Trên bả vai tay truyền đến một cỗ lực đẩy nhẹ nhàng, Thái Lệ Nhân hiểu rõ, tiếp tục đi tới lầu ba.

- Cộp cộp cộp ~~~

Cô đi tới trước cửa phòng mình, nhìn từ bên ngoài thì khóa đã có chút hỏng rồi.

Thái Lệ Nhân nuốt nước miếng, giả vờ nghi ngờ lẩm bẩm:

- Gì thế này, sao hôm nay cửa khó mở thế?

Ly Nguyệt thầm thở ra một hơi, đến thời điểm mấu chốt thì cô gái Ma Cà Rồng vẫn là đáng tin, biết phải diễn kịch.

- Cùm cụp ~~~

Hơn mười giây sau, Thái Lệ Nhân thành công mở ra cửa phòng.

……….

- Cùm cụp ~

Tay của Thái Lệ Nhân run nhè nhẹ, lần đầu tiên cô sợ hãi trở về nhà như vậy, sợ hãi tử vong buông xuống.

Cô không thể không cố gắng bình tĩnh, đẩy cửa phòng ra nhìn vào bên trong.

Bây giờ là buổi chiều, trong phòng rất tối, rèm cửa sổ bị kéo xuống, cửa sổ cũng chỉ đóng một cánh, có gió thổi vào phòng trong.

- Hoa lạp lạp ~~~

Rèm cửa sổ đung đưa làm cho trái tim của thiếu nữ Ma Cà Rồng cũng theo cấp tốc nhảy lên.

Cô nhớ kỹ trước khi rời đi thì cửa sổ đóng chặt, rèm cửa sổ cũng bị kéo lên, thế mà bây giờ lại bị mở một nửa.

Thái Lệ Nhân nói thầm một tiếng:

- Bận bịu cả ngày, mệt chết đi được.

Cô đứng một hồi mới xoay người đóng cửa phòng, đây là bảo đảm ba người Ly Nguyệt đã đi vào trong nhà.

- Nguy rồi, món khoai hầm thịt của mình!

Đôi mắt của Thái Lệ Nhân trừng lớn, vội vàng đi nhanh về phía phòng bếp.

Cô run rẩy giở nắp nồi lên, nhưng chỉ nhìn thấy đáy nồi sạch sẽ, giống như bị liếm sạch, không còn sót lại chút gì.

Thái Lệ Nhân kinh ngạc thốt lên:

- A, khoai hầm thịt của ta đâu?

Lúc này, trong lòng nàng rất sợ hãi, thật ra lúc ở trong tủ treo quần áo thì cô đã biết đồ ăn trong nồi đã bị kẻ đột nhập ăn sạch, hiện tại chỉ là biểu diễn mà thôi.

- Không cần tìm nữa, đồ vật bên trong đã bị chúng ta ăn rồi.

Một giọng nói lạnh nhạt vang lên, San Liên xuất hiện ở cửa phòng bếp.

Đình Thịnh đứng ở bên cạnh nàng, không biết vừa rồi hai người núp ở chỗ nào, hiện tại xuất hiện khiến cô gái Ma Cà Rồng sợ nhảy dựng.

- Các ngươi, các ngươi là ai?

Thái Lệ Nhân mở to hai mắt, hiển nhiên là bị hoảng sợ khi đột nhiên có hai người lạ mặt xuất hiện trong nhà mình.

Cô không phải diễn kịch, mà đây là cảm xúc chân thật, thật sự bị hai người dọa cho giật mình.

- Người đến lấy mạng của ngươi.

Ánh mắt của Đình Thịnh tối tăm, hắn ở chỗ này chờ cả một ngày, vẫn chưa có gì bỏ bụng.

Sắc mặt của San Liên cũng rất khó nhìn, nếu như đợi không được Thái Lệ Nhân trở về thì bà ta thật sự sẽ nổi điên.

- A.. A.. A.. ~~~

Thái Lệ Nhân hét lên một tiếng, phản xạ có điều kiện mà chạy ra bên ngoài, nhưng cửa phòng bếp lại bị hai người San Liên ngăn trở, căn bản không chỗ để chạy.

Lúc này, cô có chút hối hận không nên chạy vào phòng bếp, ngoại trừ cửa ra vào thì chỉ còn một cái cửa sổ, muốn chạy trốn quả là khó khăn.

Đình Thịnh nói với giọng điệu âm lãnh:

- Đừng giãy giụa nữa, ta có thể giúp ngươi chết không đau đớn, chịu khổ ít hơn.

Cơ thể của Thái Lệ Nhân run rẩy, bởi vì sợ hãi mà nói không ra lời, trạng thái này giống như lúc nàng trốn ở trong ngăn tủ.

Đình Thịnh và San Liên liếc nhìn nhau, lão giả lùi lại một bước, làm cho lão bà phát tiết lửa giận trên người thiếu nữ.

- Coi như ngươi thức thời.

San Liên nhếch miệng cười một tiếng, quay đầu lại nhìn về phía cô gái Ma Cà Rồng với ánh mắt lạnh như băng.

Bà ta đi vào phòng bếp, vươn tay mò về thiếu nữ.

- Không...

Sắc mặt của Thái Lệ Nhân trắng bệch như tờ giấy, trong lòng hô tên Mễ Á.

Khi lão bà gần sắp bắt được cô gái Ma Cà Rồng thì cái bóng dưới chân cô chợt nhúc nhích, một đôi tay mảnh khảnh từ trong bóng tối xuất hiện rồi túm lấy hai chân của lão bà.

Mễ Á kéo mạnh một cái, đôi chân của lão bà rơi vào trong bóng đen giống như là rơi vào vũng bùn, không cách nào thoát ra được.

San Liên sợ hết hồn, chưa kịp né tránh thì cơ thể đã không thể động đậy.

- Chuyện gì xảy ra?

Bà ta gầm lên.

Thái Lệ Nhân vội vã trốn ở trong góc phòng bếp, cũng bị Mễ Á đột nhiên ra tay dọa cho giật mình, trong lòng lại mừng rỡ không thôi.

Cô gái tai mèo xuất hiện từ trong cái bóng của cô gái Ma Cà Rồng, người mặc Khôi Giáp Ám Ảnh màu đen, nàng vẫn luôn trốn ở trong cái bóng của thiếu nữ, năng lực thức tỉnh phối hợp với năng lực Khôi Giáp Ám Ảnh khiến người ngoài không thể phát hiện cô.

Sắc mặt của Đình Thịnh rất khó xem, bị người tới gần cũng không phát hiện, loại cảm giác này không kém gì bị kề dao ngay cạnh cổ họng.

- Ngươi là ai?

Lão ta hỏi với giọng điệu bất thiện.

- Người bắt ngươi.

Mễ Á lạnh lùng bỏ lại một câu, cơ thể hóa thành cái bóng dung nhập trong bóng tối.

Cùng lúc đó, Ly Nguyệt và Ngôn Băng cũng hành động, hai người dựa vào ống hãm thanh tới gần Đình Thịnh và San Liên, cùng nhau ra tay tấn công về phía hai người.

Chỉ là Đình Thịnh và San Liên không hổ là Phụng Giả đỉnh cấp, thực lực rất mạnh, chẳng mấy chốc đã phát giác chỗ không đúng, gắng gượng tránh né công kích.

Ly Nguyệt và Ngôn Băng hiện thân, bảo vệ cửa sổ và cửa phòng, không cho Đình Thịnh và San Liên có cơ hội bỏ trốn.

San Liên tỉnh táo lại, lạnh lùng trào phúng:

- Chỉ dựa vào mấy người các ngươi mà còn muốn bắt chúng ta à?

- Các ngươi cảm thấy mình rất lợi hại phải không?

Ngôn Băng lạnh lùng nói.

Đình Thịnh nhếch miệng cười không nói một câu, ngay sau đó lập tức ra tay, lưu lại một cái bóng tại vị trí vừa đứng, lao vọt về phía cô gái tóc tím.

Tốc độ của lão ta rất nhanh, làm cho Ngôn Băng suýt nữa không phản ứng kịp, vội vàng né sang một bên.

Đình Thịnh híp mắt lại, trở tay chụp về phía cô gái tóc trắng.

Đôi mắt màu trắng bạc của Ly Nguyệt hiện lên lãnh ý, cô ngửa người ra sau né tránh bàn tay đánh tới, nhanh chóng điều chỉnh tư thế rồi lùi ra sau.

- Kẻ địch rất mạnh, không cần nương tay, sử dụng vũ khí Phong Cấm số hai.

Giọng nói của Mễ Á truyền ra từ trong bóng tối.

-Được.

Ly Nguyệt lên tiếng, đồng thời nuốt một viên Phú Năng Trân Châu.

Ngôn Băng và cô gái tai mèo đều làm như vậy, khi đối mặt với đối thủ thực lực mạnh hơn quá nhiều thì cần phải sử dụng thủ đoạn tốt nhất để khống chế kẻ địch.

Ánh mắt của Ly Nguyệt lóe lên, San Liên và Đình Thịnh đã cử động, khởi xướng tiến công cô và Ngôn Băng.

Trong bóng tối, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Mễ Á vang lên:

- Vặn Vẹo Trọng Lực.

- Ông ~~~

Không gian bị xoắn vặn, San Liên và Đình Thịnh cảm giác không gian xung quanh xuất hiện dị dạng.

Ngay lập tức, động tác công kích cô gái tóc trắng đều phát sinh biến hóa, cánh tay quỷ dị cong lên, đau nhức ngay lập tức truyền đến.

Bình Luận (0)
Comment