Tiểu Tử mỉm cười, không nói gì thêm, chỉ là đặt một ly trà nóng trước mặt thiếu nữ Ma Cà Rồng.
Thái Lệ Nhân tiếp tục ăn trái cây, chờ đợi Mễ Á trở về.
Nửa giờ sau, thiếu nữ thất thần nhìn khay không, trong lòng nghĩ tại sao cô gái tai mèo vẫn chưa trở lại.
Cô nhìn về phía tiểu hầu gái, suy nghĩ một chút rồi hỏi:
- Ngươi biết Hi Bối Kỳ đi đâu không?
Tiểu Tử lắc đầu, thanh thúy đáp:
- Không biết.
- Được rồi...
Thái Lệ Nhân mím môi một cái, lại hỏi:
- Ngài ấy không có gặp nguy hiểm gì chứ?
- Không đâu.
Lần này, Tiểu Tử đáp lại một cách khẳng định.
- Vậy là tốt rồi.
Thái Lệ Nhân chậm rãi gật đầu, không hỏi thêm gì nữa, tiếp tục kiên trì chờ đợi Mễ Á trở về.
Cô chờ đợi ròng rã gần một giờ đồng hồ thì Mễ Á trở về, phía sau còn có Ly Nguyệt và Ngôn Băng.
Mễ Á lạnh nhạt nói:
- Đi thôi, hiện tại chúng ta xuất phát.
- ..Chỉ ba người các ngươi thôi sao?
Thái Lệ Nhân không nhịn được há hốc miệng.
- Đúng vậy, có chuyện gì à?
Mễ Á liếc cô ta.
- Đối phương chắc rất mạnh...
Thái Lệ Nhân nhắc nhở với giọng điệu uyển chuyển.
Mễ Á nhàn nhạt nói:
- Đã biết, đi thôi.
- .... Được rồi.
Yết hầu của Thái Lệ Nhân nhấp nhô, không dám nói thêm cái gì nữa, chỉ suy đoán chắc trong tay mấy người cô gái tai mèo có thủ đoạn bí mật.
Ngôn Băng liếc nhìn cô gái Ma Cà Rồng, nhẹ giọng nói:
- Cô ta thật sự chịu phối hợp sao?
- Nếu như không phối hợp, đến lúc đó bị người của Bất Hủ Chúng giết chết, vậy thì đó là lỗi của cô ta.
Mễ Á cố ý hù dọa.
Ly Nguyệt gật đầu nhận đồng, cô gái Ma Cà Rồng sợ đến mức cơ thể run lên, bày ra thái độ ta sẽ tận lực phối hợp.
- Ta sẽ phối hợp!
Thái Lệ Nhân vội vàng tỏ thái độ.
- Vậy là tốt rồi.
Khóe môi của Mễ Á cong lên một chút.
Ly Nguyệt hất cằm nói:
- Vậy thì đi thôi.
- Cộp cộp cộp ~~~
Mấy người rời đi cung điện, đi xuống tầng một Khu Vực Trung Ương.
Thái Lệ Nhân thành thật theo ở phía sau, đến khi nhìn thấy Cửa Không Gian Truyền Tống thì ánh mắt có chút mờ mịt.
- Đi Vệ Thành Số Bảy.
Ly Nguyệt nói với hộ vệ Trung Ương canh gác.
- Vâng.
Hộ vệ Trung Ương đi tới trước Cửa Truyền Tống rồi thao tác một chút, chẳng mấy chốc đã điều chỉnh tọa độ truyền tống đến Vệ Thành Số Bảy, liên thông với một cánh Cửa Truyền Tống khác.
- Ông ~~~
Vòng xoáy không gian xoay tròn với tốc độ đều đặn, cho thấy đã thành công liên thông với một cánh Cửa Không Gian Truyền Tống khác.
- Được rồi.
Hộ vệ Trung Ương giơ tay nghiêm chao với đám người Ly Nguyệt rồi nghiêng người tránh sang một bên.
- Đi thôi.
Mễ Á để lại một câu rồi cất bước đi vào Cửa Không Gian Truyền Tống.
Ngôn Băng không nói lời nào nối gót theo sau, biến mất ở trong vòng xoáy không gian.
Đôi mắt của Thái Lệ Nhân trừng lớn, há miệng không nói nên lời.
Ly Nguyệt hơi nâng cằm lên, lạnh nhạt nói:
- Ngươi đi trước đi.
- Vâng….
Yết hầu của Thái Lệ Nhân nhấp nhô, cô cất bước tới gần vòng xoáy không gian, vươn tay thử dò xét chạm vào, tận mắt nhìn thấy đầu ngón tay của mình bị vòng xoáy nuốt mất.
Cô sợ hết hồn, vừa định rút tay lại thì sau lưng truyền tới một cỗ lực đẩy, cả người lảo đảo một cái rồi nhào vào bên trong vòng xoáy không gian.
Ly Nguyệt bình tĩnh thu tay về, sau đó cất bước đi vào vòng xoáy.
Không bao lâu, không gian vòng xoáy khôi phục bình tĩnh.
Vệ Thành Số Bảy, trong toà nhà lầu bên cạnh Cục Quản Lý Vệ Thành, Cửa Không Gian Truyền Tống truyền đến dao động, vòng xoáy không gian hình thành với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Mễ Á bước ra, ngay sau đó là Ngôn Băng, hai người đi ra vòng xoáy không gian, quay đầu nhìn về phía Cửa Không Gian Truyền Tống, không bao lâu thì một bóng dáng lảo đảo xuất hiện, hai chân cố gắng đứng vững trên mặt đất.
Thái Lệ Nhân há miệng thở phì phò, sắc mặt của cô hơi trắng bệch.
Sau khi cô tiến vào vòng xoáy không gian, cơ thể sẽ ở trạng thái không trọng lực, không nhận biết được đầu và chân là ở trên hay là ở dưới, thậm chí là Đông Nam Tây Bắc, trái phải trước sau đều không cách nào phân biệt được.
Nhưng sau khi rời đi vòng xoáy không gian thì những cảm quan này sẽ trở về với tốc độ cực nhanh, cũng chính vì điều này nên mới khiến cô gái Ma Cà Rồng không kịp thích ứng.
- Phù phù ~~~
Thái Lệ Nhân nâng mắt nhìn Ngôn Băng và Ly Nguyệt, có chút ngượng ngùng, đứng thẳng lưng lên.
Bây giờ, cô vẫn còn chưa thoát khỏi tình trạng choáng váng, chỉ có thể an tĩnh đứng một bên.
Ly Nguyệt nhanh chóng bước ra vòng xoáy không gian, không nói hai lời mà đi ra bên ngoài.
- Đuổi theo.
Mễ Á nhìn về phía cô gái Ma Cà Rồng.
- Vâng.
Thái Lệ Nhân lên tiếng, cất bước đi ra ngoài.
Nhưng khi cô đi ra bên ngoài thì ba người cô gái tóc trắng đã biến mất, chỉ còn lại có một mình cô và binh sĩ canh gác.
Cô gái Ma Cà Rồng dấu hỏi đầy đầu, mới chớp mắt một cái mà ba con người sống sờ sờ đã đi đâu rồi?
- Đừng nhìn đông nhìn tây như vậy, mau trở về chỗ ở của ngươi đi.
Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên bên tai thiếu nữ, còn có tiếng hít thở vô cùng nhẹ.
Đôi mắt của Thái Lệ Nhân trừng lớn, tròng mắt không khỏi đảo qua khắp nơi.
Giọng nói của Ngôn Băng vang lên:
- Chúng ta sẽ ở bên cạnh ngươi, đừng lộ ra sự bất thường khiến kẻ địch phát hiện, ngươi chỉ cần đi về nhà giống như ngày thường là được.
- Đúng vậy, hãy coi như chúng ta không tồn tại.
Mễ Á nhàn nhạt nhắc nhở một câu.
- Vâng.
Thái Lệ Nhân lo lắng nuốt nước miếng, nỗ lực khống chế biểu cảm trên mặt.
Cô nơm nớp đi trên đường, trời đã tạnh mưa nhưng mặt đất vẫn hơi ướt át, còn có một vài vũng nước.
- Cộp cộp cộp ~~~
Cô gái Ma Cà Rồng nỗ lực làm bản thân tự nhiên hết mức có thể, mới vừa bắt đầu thì cơ thể và tay chân còn có chút cứng ngắc, nhưng sau khi đi được mười phút, dưới sự "khuyên bảo" của Mễ Á thì nàng dần dần trầm tĩnh lại.
Ly Nguyệt trấn an một câu:
- Yên tâm đi, có chúng ta ở đây, ngươi sẽ không có việc gì.
- Vâng...
Thái Lệ Nhân hít sâu mấy hơi, lúc này đã thấy được chỗ ở của mình.
Cô vừa định ngước mắt nhìn về phía lầu ba, ở đó có cửa sổ nhà cô, cô gái Ma Cà Rồng muốn từ bên ngoài nhìn xem có địa phương khác thường nào hay không.
Mễ Á lạnh nhạt nhắc nhở:
- Đừng nhìn lên, cứ đi vào như thường ngày, làm bộ như không có gì xảy ra.
Cổ của Thái Lệ Nhân chợt cứng đờ, đành phải nhìn thẳng đi về phía cầu thang.
Cô không ngừng an ủi bản thân, bắt đầu làm xây dựng trong lòng.
- Cộp cộp cộp ~~~
Thiếu nữ chậm rãi bước lên từng bậc cầu thang, đi qua lầu hai về phía lầu ba.
Lỗ tai của Thái Lệ Nhân khẽ nhúc nhích, nhưng cô lại không nghe được tiếng bước chân của ba người Ly Nguyệt, trong lòng nơm nớp lo sợ, chẳng lẽ các cô không kịp đuổi theo?