Không bao lâu, hộ vệ Trung Ương quay lại, phía sau là cô gái Ma Cà Rồng.
Thái Lệ Nhân thấy được Mễ Á, bị hấp dẫn bởi lỗ tai mèo trên đỉnh đầu của đối phương, thấy hộ vệ Trung Ương cúi chào, cô cũng vội vàng hành lễ.
- Gặp qua Mễ Á đại nhân.
Cô vụng về giơ tay nghiêm chào.
- Ừm, ta dẫn ngươi đi gặp bệ hạ.
Mễ Á đứng lên nói.
- A?
Thái Lệ Nhân sửng sốt một chút, vội vàng nói:
- Không phải, ta tới đây để tìm tiểu công chúa Hi Bối Kỳ…
- Vậy ngươi không thấy được cô ấy rồi, ít nhất là mấy ngày gần đây sẽ không gặp được.
Mễ Á bình tĩnh nói.
Thái Lệ Nhân nghe vậy không khỏi chau mày, hỏi:
- Vì sao?
Mễ Á nhìn nàng một cái, bình tĩnh đáp:
- Cô ấy có việc bận, đây không phải là việc mà ngươi nên hỏi.
- Nhưng...
Trên mặt của Thái Lệ Nhân lộ ra biểu cảm lo lắng.
Mễ Á cau mày hỏi:
- Nơi này là cung điện Trung Ương, chỗ ở của bệ hạ, ngươi ở đây còn sợ hãi và lo lắng cái gì nữa?
- ....
Thái Lệ Nhân há miệng, bị bừng tỉnh bởi lời nói của cô gái tai mèo.
Đúng vậy, nơi này là chỗ an toàn nhất vương quốc Huyền Vũ, cô không cần phải lo lắng hãi hùng, nếu như nơi đây không an toàn, như vậy có chỗ nào là an toàn nữa chứ?
- Vậy được rồi.
Thái Lệ Nhân giật giật khóe miệng.
- Đi thôi.
Mễ Á liếc nhìn cô gái Ma Cà Rồng rồi cất bước đi tới thư phòng.
- Cộp cộp cộp ~~~
Thái Lệ Nhân thành thật đi theo phía sau, trong lòng có chút khẩn trương, cô sắp nhìn thấy quốc vương vương quốc Huyền Vũ, nói không khẩn trương là giả.
Mễ Á dừng lại trước thư phòng, giơ tay lên gõ cửa ba cái.
- Cộc cộc cộc ~~~
- Bệ hạ có rảnh không ạ?
Cô lên tiếng hỏi.
Giọng nói của Mục Lương truyền ra:
- Vào đi.
Mễ Á nghe vậy nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh, giơ tay ra hiệu cô đứng ở tại chỗ mới đẩy cửa tiến vào trong thư phòng.
- Có chuyện gì vậy?
Mục Lương ngước mắt nhìn về phía cô gái tai mèo, trong cung điện nhưng xưng hô của cô ấy với mình thay đổi, nghĩa là ở đây có người ngoài.
- Một nữ Ma Cà Rồng tới đây nói là muốn tìm Hi Bối Kỳ.
Mễ Á lên tiếng giải thích, giải thích ngắn gọn:
- Cô ta tên là Thái Lệ Nhân, sống tại Vệ Thành Số Bảy, cách đây không lâu có người lạ phá cửa xông vào nhà cô ta....
Mục Lương im lặng lắng nghe, cuối cùng phất tay nói:
- Để cô ấy vào đây kể lại đi, như vậy sẽ biết rõ ràng hơn.
- Vâng.
Mễ Á cung kính gật đầu, xoay người mở cửa bảo cô gái Ma Cà Rồng vào nhà.
- Cộp cộp cộp ~~~
Thái Lệ Nhân đi vào thư phòng, liếc mắt một cái thấy được Mục Lương, vội vàng quỳ xuống hành lễ.
- Gặp qua Huyền Vũ bệ hạ, bệ hạ vạn an.
Tư thế hành lễ của nàng rất tiêu chuẩn.
- Đứng lên đi, nói rõ ràng tình huống từ đầu tới đuôi cho ta nghe.
Mục Lương cau mày, bổ sung thêm một câu:
- Lần sau đừng quỳ.
Anh không thích có người quỳ lạy mình.
- Vâng.
Thái Lệ Nhân âm thầm thở phào một hơi, đứng lên cúi đầu sắp xếp ngôn ngữ, há miệng mấy lần mới thuật lại toàn bộ chuyện đã xảy ra.
Mục Lương nhìn chăm chú vào đôi mắt của thiếu nữ, lắng nghe từng câu từng chữ của cô, mấy lần bởi vì anh nhìn chăm chú mà đối phương không khỏi nói cà lăm.
- Ta nghe thấy bọn hắn nói là muốn giết ta, sau đó lấy máu thịt mang đi làm nghiên cứu…
- Ta trốn ở trong tủ treo quần áo không dám nói phát ra tiếng động, sợ bị bắt được.
- Chờ bọn hắn rời đi thì ta vội vàng chạy ra khỏi nhà, bắt xe lửa tới đây….
Thái Lệ Nhân kể lại với giọng điệu run rẩy.
Mục Lương im lặng suy tư, nói nhỏ:
- Lấy máu thịt trở về làm nghiên cứu, chắc là người của viện nghiên cứu Trường Sinh Bất Hủ Chúng rồi.
Mễ Á gật đầu nhận đồng, đây chính là chuyện mà Bất Hủ Chúng sẽ làm, Ma Cà Rồng vẫn luôn là mục tiêu nghiên cứu của viện nghiên cứu Trường Sinh.
Thái Lệ Nhân nghe vậy đầy đầu dấu hỏi, lần trước cô không bị người của Bất Hủ Chúng để mắt tới, cho nên hoàn toàn mù tịt về thế lực này.
- Hôm nay ngươi trở về chỗ ở của mình đi.
Mục Lương ngước mắt nói.
- Cái gì?
Đôi mắt của Thái Lệ Nhân trừng lớn, khắp khuôn mặt trận đầy thần sắc khó có thể tin.
Mục Lương nhìn cô gái Ma Cà Rồng, nhàn nhạt nói:
- Ta sẽ phái người trở về cùng với ngươi, ta muốn bắt hai người kia, đương nhiên, an toàn của ngươi sẽ không có vấn đề.
Sắc mặt của Thái Lệ Nhân hơi trắng bệch, khẩn trương nói:
- Bọn hắn muốn giết ta, bây giờ đi về chính là chịu chết, bọn hắn khẳng định đang ở nhà đợi ta chui đầu vô lưới.
Mục Lương buông bút trong tay xuống, bình tĩnh nói:
- Đúng là bởi vì bọn hắn ở đó cho nên mới cần ngươi trở về, dụ dỗ bọn họ xuất hiện.
Thái Lệ Nhân run rẩy nói:
- Không phải, ta muốn gặp công chúa Hi Bối Kỳ, ngài ấy nói có chuyện gì thì đi tìm ngài ấy, ngài ấy sẽ bảo vệ chúng ta.
Mục Lương ngước mắt nhìn nàng, nhàn nhạt nói:
- Hi Bối Kỳ ra ngoài làm nhiệm vụ rồi, không có ở trong cung điện, ta có thể giải quyết chuyện của ngươi, hơn nữa sẽ không để cho ngươi rơi một sợi tóc.
- Thật sao?
Thái Lệ Nhân do dự, dù sao người trước mắt cũng là quốc vương vương quốc Huyền Vũ, là nam nhân mạnh nhất nơi đây.
- Đương nhiên.
Mục Lương nhẹ gật đầu.
Thái Lệ Nhân hít sâu một hơi, sự khẩn trương dần dần tiêu tan, sau nhiều lần suy nghĩ mới cắn răng gật đầu.
- Ta có thể đi trở về, nhưng các ngươi nhất định phải đảm bảo sự an toàn của ta, ta không muốn sau này lại bị bọn hắn để mắt tới.
Cô nói với sắc mặt thành khẩn và nghiêm túc.
Mục Lương suy nghĩ một chút, nói:
- Sau này ngươi có thể chuyển đến ở trong Chủ Thành.
- Thật vậy chăng?
Thái Lệ Nhân nghe vậy đôi mắt đẹp lập tức sáng ngời.
- Ừm.
Mục Lương nhàn nhạt đáp.
- Tốt, ta sẽ trở về.
Thái Lệ Nhân vội vàng gật đầu bằng lòng.
Mục Lương hài lòng gật đầu, nhìn về phía Mễ Á, ra lệnh:
- Ngươi dẫn người đến Vệ Thành Số Bảy một chuyến, bắt người của Bất Hủ Chúng mang về đây.
- Vâng.
Mễ Á giơ tay lên cung kính nghiêm chào.
- Đi thôi.
Mục Lương phất tay.
Cô gái tai mèo nghiêm chào lần nữa mới mang cô gái Ma Cà Rồng rời đi thư phòng.
- Cộp cộp cộp ~~~
Mễ Á đi ở phía trước, quay đầu dặn dò:
- Ngươi tới chính sảnh chờ ta.
Cô phải đi sắp xếp người hành động, không tiện mang theo cô gái Ma Cà Rồng.
Thái Lệ Nhân gật đầu nói:
-Vâng.
Ánh mắt của Mễ Á lóe lên, xoay người rời đi cung điện, lần hành động này phải nhanh chóng, không thể kéo dài quá lâu.
……….
Bên trong chính sảnh cung điện, khu vực Trung Ương.
Tiểu Tử bưng một khay trái cây rồi bày trước mặt cô gái Ma Cà Rồng, dịu dàng nói:
- Tiểu thư Thái Lệ Nhân, ăn chút trái cây đi.
- Được rồi, cám ơn ngươi.
Thái Lệ Nhân nói cám ơn, cô dùng nĩa nhỏ cắm một miếng táo cho vào miệng, sau khi nhấm nuốt hai lần thì đôi mắt sáng lên.
- Ăn ngon thật.
Cô khen ngợi.