San Liên đứng tại chỗ một hồi mới xoay người theo lão giả lên lầu ba.
Thái Lệ Nhân đi xuống lầu mà không dám quay đầu lại, cô bước nhanh vọt vào trong màn mưa, đạp mặt đường đá xanh ẩm ướt chạy về phía trạm xe lửa.
Cô muốn đi Chủ Thành tìm Hi Bối Kỳ cứu mạng, lúc vừa mới tới vương quốc Huyền Vũ, tiểu công chúa đã nói nếu gặp chuyện gì thì có thể đến khu vực Trung Ương tìm mình.
Hiện tại, Thái Lệ Nhân có nguy hiểm tới tánh mạng, cô không nghĩ tới những người khác, đầy đầu chỉ còn lại có Hi Bối Kỳ.
Phương tiện giao thông từ Vệ Thành Số Bảy đến Chủ Thành có nhiều loại, nhanh nhất là phi thuyền vận chuyển, thứ nhì là xe lửa.
Phi thuyền vận chuyển không phải mỗi ngày đều có chuyến, nhất là hiện giờ phi thuyền vận chuyển muốn đi đại lục mới đón người rồi lại đi đến đại lục cũ, cho nên việc phục vụ vận chuyển hành khách giữa các Vệ Thành cũng tạm thời đình chỉ.
Hiện tại, phục vụ vận chuyển hành khách ở Vệ Thành chỉ còn lại xe thú và xe lửa.
Thái Lệ Nhân đi đến địa phương nhiều người, dung nhập dòng người dưới màn mưa, nỗ lực không để bản thân trở nên nổi bật.
Mãi cho đến khi cô đi vào trạm xe lửa, mua một vé xe đi đến Chủ Thành thời gian gần nhất, lúc này thiếu nữ mới chậm rãi yên lòng.
Cô kiểm tra vé xe, đi vào phòng chờ xe ngồi xuống, thở ra một hơi rồi trầm tĩnh lại.
- Hiện tại chắc an toàn rồi.
Thái Lệ Nhân thấp giọng tự nói, nhìn mũi giày đến xuất thần.
Lúc này, trong lòng cô vẫn còn nghi ngờ không thôi, đối phương là ai, tại sao lại muốn giết cô, hơn nữa còn muốn mang đi máu thịt của mình.
Thiếu nữ nghĩ tới đây, lại sợ hãi không thôi, nếu vừa rồi ở trong tủ treo quần áo cô phát ra tiếng động, hiện tại có lẽ đã là một cỗ thi thể.
Cô càng nghĩ càng sợ hãi, không khỏi cong gối ôm lấy hai chân, vùi đầu vào đầu gối khóc thút thít.
Cho đến khi tiếng nhắc nhở xe lửa sắp đến của nhân viên vang lên từ loa phát thanh, Thái Lệ Nhân mới ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu, vội vàng lau nước mắt trên mặt.
Cô đứng dậy đi về phía cửa soát vé, ở trong ánh mắt kinh ngạc của người soát vé, thiếu nữ băng qua thông đạo đến sân ga, tìm được thùng xe và chỗ ngồi ghi trong vé xe.
Thái Lệ Nhân ngồi gần cửa sổ, những hành khách khác lần lượt lên xe, chẳng mấy chốc đã lấp đầy toàn bộ chỗ ngồi.
- Ông ~~~
Mười phút sau, xe lửa khởi động, chậm rãi lái ra sân ga, rời đi trạm xe lửa thì bắt đầu tăng tốc, đi về phía Chủ Thành.
Trong xe vang lên âm thanh của nhân viên phục vụ:
- Trạm cuối của đoàn tàu lần này là trạm xe lửa Chủ Thành, thời gian dự tính là bốn giờ….
- Bốn giờ à, còn tốt.
Thái Lệ Nhân buông ra môi dưới bị cắn, sự sợ hãi trong lòng lại giảm bớt rất nhiều.
- Ong ong ong ~~~
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xe lửa đang tăng tốc, cảnh vật ngoài cửa sổ nhanh chóng lùi về phía sau, thiếu nữ nhìn một hồi thì lại thất thần.
Thời gian trôi qua, bởi vì cả đêm không ngủ cộng thêm hoàn cảnh yên tĩnh trên xe lửa khiến cho nàng bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Khi cô tỉnh lại lần nữa thì xe lửa đã gần đến Chủ Thành.
- Phía trước chính là trạm xe lửa Chủ Thành, mời tất cả hành khách thu dọn hành lý, chuẩn bị sẵn sàng xuống xe.
Trong xe lại vang lên giọng nói của nhân viên phục vụ.
Thái Lệ Nhân phục hồi tinh thần lại, chờ lời nhắc nhở lặp lại lần thứ hai thì thiếu nữ mới hoàn toàn tỉnh táo.
Cô nhìn xung quanh, lúc này mới nhớ tới bản thân không có mang hành lý, vì vậy an tĩnh chờ đợi xe lửa lái vào trạm xe lửa Chủ Thành.
Khi xe lửa dừng lại thì thiếu nữ không hiểu sao lại cảm thấy an lòng, cho rằng Chủ Thành là chỗ an toàn nhất trong vương quốc Huyền Vũ, tới nơi đây sẽ không bị giết chết.
Cô đi theo dòng người rời đi nhà ga, ngăn lại một chiếc xe thú ở ven đường.
- Đi khu vực Trung Ương.
Thái Lệ Nhân nói với xa phu.
- Được rồi, quý khách ngồi vững vàng.
Xa phu lên tiếng, vung dây cương trong tay, điều khiển Lợn Tám Răng Nanh cấp tốc đi tới.
Thái Lệ Nhân vén màn cửa sổ, nhìn phong cảnh đường phố Chủ Thành, tâm tình càng thêm yên bình.
- Nơi đây thật tốt.
Cô nhẹ giọng lẩm bẩm.
Trong mắt của thiếu nữ lộ ra thần sắc khao khát, nàng cũng muốn ở Chủ Thành, nhưng mà chính sách không cho phép, chỉ có thể u oán thở dài.
Mười phút sau, xe thú dừng ở bên ngoài Trung Ương Chủ Thành, cách cổng chính khu vực Trung Ương khoảng mấy trăm mét.
- Đến nơi rồi, ta chỉ có thể chở tới đây thôi, không thể lại gần.
Xa phu quay đầu hô.
- Được rồi.
Thái Lệ Nhân lên tiếng, lấy ra đồng Huyền Vũ trả tiền xe, sau đó bước xuống xe thú đi về phía Khu Vực Trung Ương.
Cô đứng xa xa nhìn cổng chính khu vực Trung Ương, trong lòng sinh ra cảm giác sợ hãi và kính ngưỡng.
Thiếu nữ lấy dũng khí đi tới cổng chính, nhìn thẳng vào ánh mắt của hộ vệ Trung Ương.
Thái Lệ Nhân nhỏ giọng nói:
- Xin hỏi… Ta tìm tiểu thư Hi Bối Kỳ, có thể giúp ta thông báo cho cô ấy không?
………..
Bên trong cung điện khu Trung Ương.
Mễ Á ngồi trên ghế sô pha ở chính sảnh, tay cầm một khối táo được hầu gái gọt sẵn.
- Răng rắc ~~~
Quả táo rất giòn, cắn một miếng vị thanh thúy không gì sánh được, còn có nước phong phú bùng nổ ở trong cổ họng.
- Rất ngọt.
Đôi mắt đẹp của Mễ Á sáng lên.
Ba Phù ngây thơ nói:
- Đây là linh quả mới bồi dưỡng, so với những loại linh quả trước kia thì vị sẽ thơm ngọt hơn.
- Thảo nào ăn ngon như vậy.
Mễ Á cảm thán một câu.
Ba Phù cười tươi như hoa nói:
- Trái cây càng gần Thánh Thụ thì sẽ càng ngon.
- Ừm, đưa một ít cho Mục Lương đi.
Mễ Á dặn dò.
- Vâng, Tiểu Tử đã đưa qua rồi ạ.
Ba Phù gật đầu một cái.
-Ừ.
Mễ Á lên tiếng.
Cô chỉ ở đây nghỉ ngơi một hồi, tối nay còn phải trở về tầng sáu Trung Ương để tiếp tục huấn luyện.
- Cộp cộp cộp ~~~
Tiếng bước chân vang lên, hộ vệ Trung Ương A Thanh đi vào cung điện, thấy cô gái tai mèo đang ở đây thì vội vàng hành lễ.
- Đội trưởng Mễ Á.
A Thanh cung kính hành lễ.
- Ừm, có chuyện gì thế?
Mễ Á thuận miệng hỏi.
A Thanh giải thích:
- Bên ngoài khu vực Trung Ương có một nữ Ma Cà Rồng tên là Thái Lệ Nhân, đối phương nói muốn gặp tiểu thư Hi Bối Kỳ.
- Ma Cà Rồng Thái Lệ Nhân? Cô ta tìm Hi Bối Kỳ để làm gì?
Mễ Á nhíu mày.
A Thanh giải thích:
- Cô ta nói là bị phần tử ngoài vòng luật pháp để mắt tới, có người muốn giết cô ta.
- Bị để mắt tới...
Ánh mắt của Mễ Á lóe lên, cô nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt của cô trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Mời cô ta tiến vào đây đi.
- Vâng.
A Thanh cung kính cúi chào, sau đó xoay người rời đi cung điện.