Đình Thịnh nghe vậy đứng lên đi vào phòng bếp, nhìn khoai lang hầm thịt trong nồi cũng kinh ngạc không kém.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt đều loé lên tia nghi ngờ..
San Liên nói với sắc mặt khó coi :
- Chắc cô ta vừa đi ra ngoài không bao lâu, chẳng lẽ là đi làm ca đêm, nếu vậy chúng ta phải đợi tới khi nào?
- Nếu là ca đêm, như vậy rất có thể ngày hôm sau cô ta mới trở lại.
Đình Thịnh trầm giọng nói.
San Liên mắng một tiếng:
- Đáng chết, vì sao lại không tìm công việc khác, làm cái gì ca đêm chứ!?
- Hừ!
San Liên hừ lạnh một tiếng.
Bà cầm lấy một cái chén rồi múc đầy khoai lang hầm thịt, cầm muỗng lên, bắt đầu ăn ngồm ngoàm.
Đình Thịnh sửng sốt một chút, sau đó cũng cầm chén đũa lên bắt đầu ăn.
San Liên nói với giọng điệu khàn khàn :
- Nếu cô ta không có trở về nhanh như vậy, chúng ta không thể nhịn đói chờ cô ta, những thứ này sau khi cô ta chết sẽ bị lãng phí, không bằng chúng ta ăn hết.
- Ngươi nói không sai.
Đình Thịnh gật đầu một cái.
- Mùi vị cũng không tệ lắm.
San Liên bình luận.
- Ừm.
Đình Thịnh gật đầu nhận đồng lần nữa.
Không trong chốc lát, nồi khoai lang hầm thịt đã bị hai người đánh chén sạch sành sanh, một giọt canh cũng không sót lại.
- Hình như ta vẫn chưa no lắm.
Đình Thịnh sờ bụng một cái, chưa thỏa mãn mà đặt chén đũa xuống.
San Liên liếc nhìn rổ mây trong một góc, bên trong có mấy củ khoai lang đỏ, nói:
- Còn có khoai lang, ngươi đi nấu đi.
- Ta không biết nấu ăn.
Đình Thịnh lắc đầu.
San Liên liếc lão giả, giễu cợt nói:
- Ngươi vẫn là vô dụng như vậy.
- Vậy ngươi biết nấu ăn sao?
Đình Thịnh tức giận hỏi ngược lại.
- Tất nhiên là không rồi, ta có đầu bếp.
San Liên nói một cách đương nhiên.
- ..
Đình Thịnh co giật khóe miệng, cho nên người nữ nhân này kiêu ngạo cái gì?
San Liên nhìn lão giả, hất cằm lên hỏi:
- Thế nào? Ngươi không phục à?
- Không có, ngươi vui vẻ là được rồi.
Đình Thịnh quay đầu đi, trong lòng an ủi bản thân không nên so đo với nữ nhân.
Hai người rời đi phòng bếp, trở lại phòng khách ngồi xuống ghế sô pha, tiếp tục chờ đợi thời gian trôi qua.
Trong lúc hai người trò chuyện thì thỉnh thoảng vẫn lưu ý động tĩnh ngoài cửa, ngẫu nhiên có tiếng bước chân vang lên nhưng đều là đi tới những phòng khác.
- Cộc cộc cộc ~~~
Kim đồng hồ của đồng hồ quả lắc treo trên tường nặng nề đi tới, thời gian vẫn lặng lẽ trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến sáng sớm ngày thứ hai.
- Tại sao cô ta vẫn chưa trở lại nữa?
Sắc mặt của San Liên cực kỳ khó coi, bà ta đợi cả đêm mà vẫn chưa thấy đối phương trở về.
Trên mặt của Đình Thịnh lộ ra biểu cảm nghi ngờ, trầm giọng nói:
- Chẳng lẽ là cô ta phát hiện cái gì, cho nên không trở lại nữa?
- Ta không muốn chờ nữa, đi hỏi thăm xem cô ta làm việc ở nơi nào, chúng ta đi qua đó bắt người.
San Liên nói xong thì lập tức đứng dậy.
Đình Thịnh khuyên nhủ :
- Ngươi đừng vọng động, như vậy sẽ khiến Mục Lương chú ý.
- Sợ cái gì chứ, chờ bắt được cô ta thì chúng ta lập tức giết chết, sau đó lấy huyết nhục rời đi.
San Liên hừ lạnh một tiếng, cất bước rời đi phòng ở.
Đình Thịnh bất đắc dĩ, chỉ có thể phủ thêm áo choàng đen vội vàng theo sau.
Sau khi hai người rời đi nửa giờ, tủ quần áo bên trong phòng ngủ chợt phát ra tiếng vang nho nhỏ.
……….
Tủ quần áo bị nhẹ nhàng đẩy ra một cái khe hở, xuyên thấu qua khe hở đó, mơ hồ có thể nghe được tiếng hít thở bị đè nén ở bên trong.
Lại qua nửa giờ, cửa tủ mới bị người ở bên trong đẩy ra hoàn toàn, một thiếu nữ mặc quần đen ngắn và áo cộc tay chậm rãi bước ra ngoài.
- Phù phù ~~~
Cô hô hấp khẽ khàng, dù cho đã nín thở ở trong tủ treo quần áo cả một đêm, nhưng mà lúc này cũng không dám há mồm thở dốc.
- Bọn họ thật sự rời đi rồi à?
Thái Lệ Nhân nhỏ giọng thầm thì với sắc mặt trắng bệch
Cô là một Ma Cà Rồng, cũng là người của gia tộc Dạ Nguyệt, ngày hôm qua vừa nấu xong cơm trưa chuẩn bị ăn, mới trở về phòng thay đổi đồ ngủ thì ngoài cửa phòng truyền đến âm thanh mở khóa, cô sợ hãi mà vô ý thức trốn vào trong tủ treo quần áo.
Ai biết một lần trốn là hơn nửa ngày, còn nghe được bí mật chấn động, lúc này cô càng là nín thở trốn ở trong tủ treo quần áo không dám đi ra ngoài, bằng không chắc chắn phải chết.
Cô ngồi bất động mãi cho đến một giờ trước Đình Thịnh và San Liên rời đi, cô lo lắng đối phương đi mà quay lại cho nên lại ngồi chờ trong tủ treo quần áo thêm một giờ nữa mới dám đi ra ngoài.
- Cộp cộp cộp ~~~
Thái Lệ Nhân ra khỏi phòng, ngó dáo dác quan sát xung quanh, sau khi xác định trong nhà không có người thì mới thở ra một hơi, nhưng chẳng mấy chốc lại trở nên khẩn trương.
- Có khi nào bọn hắn sẽ đột nhiên trở về không?
Tay nhỏ của cô nắm thành quyền, tim lại đập nhanh hơn nữa.
Mặc dù cô là Ma Cà Rồng thuần chủng, nhưng mà thực lực không cao, chỉ mới tới cấp 3.
May mắn bản thân có một loại thiên phú đặc thù, có thể hoàn toàn tiêu trừ khí tức và mùi của bản thân, thậm chí ngay cả tiếng tim đập đều có thể điều chỉnh thành trạng thái yên tĩnh.
Bằng không thì đã sớm bị hai người kia phát hiện.
Cô nghĩ tới đây, vội vàng lên tinh thần, về phòng tìm một chiếc áo choàng rộng lớn che khuất cơ thể, sau đó vội vội vàng vàng ra cửa.
- Cộp cộp cộp ~~~
Thái Lệ Nhân đạp cầu thang đi xuống lầu, khi đi tới lầu hai thì nghe dưới lầu một truyền đến tiếng nói chuyện, thế là cô lại vô ý thức lùi lại mấy bước.
Cô làm bộ vừa mới đi ra từ lầu hai, mũ trùm trên đầu hạ thấp xuống, hoàn toàn che khuất nửa gương mặt.
- Cộp cộp cộp ~~~
Đình Thịnh và San Liên đạp lên bậc cầu thang, hai người thấp giọng trò chuyện với nhau.
- Ngươi đừng vọng động, cô ta khẳng định sẽ trở lại, chúng ta chờ ở trong phòng là được rồi.
Đình Thịnh thấp giọng khuyên nhủ.
San Liên nói với giọng điệu bất mãn:
- Tốt nhất quyết định của ngươi không sai, nếu như hôm nay cô ta không trở về thì ngươi phải cho ta một cái công đạo.
Bà ta đã tìm được chỗ làm việc của Thái Lệ Nhân, hỏi thăm một phen mới biết được hôm nay là ngày nghỉ của cô gái Ma Cà Rồng, không còn cách nào khác, chỉ có thể nghe theo đề nghị của Đình Thịnh trở lại chỗ ở của thiếu nữ tiếp tục chờ.
- ....
Khóe mắt của Đình Thịnh giật một cái, khuôn mặt lộ ra vẻ cạn lời.
Khi hai người đi qua lầu hai thì vừa vặn thấy Thái Lệ Nhân cúi đầu đi ra từ lối đi lầu hai, đối phương không nhìn hai người mà đạp cầu thang đi xuống.
San Liên quay đầu liếc nhìn bóng lưng của nàng, lẩm nhẩm:
- Hộ gia đình ở lầu hai sao… ?
- Đi thôi.
Đình Thịnh không suy nghĩ nhiều, cất bước đi tới lầu ba.