Mục Lương trấn an:
- Binh đến tướng đỡ, nước đến đất cản, ngày thường chú ý cảnh giới là tốt rồi.
- Ừ ừ, ta biết mà.
Nguyệt Phi Nhan gật đầu thật mạnh.
- Chúng ta trở về trước, có việc gì thì nhớ liên lạc ta.
Mục Lương căn dặn một câu, chuẩn bị mang theo Nguyệt Thấm Lan trở về Trung Ương.
- Bệ hạ, chờ đã.
Nguyệt Phi Nhan vội vàng hô một tiếng.
Mục Lương nghi ngờ nhìn lại, hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Cái kia… ngươi còn quả Lôi Thần nào không?
Nguyệt Phi Nhan hỏi với ánh mắt sáng lấp lánh.
Mục Lương lắc đầu, bình tĩnh đáp:
- Chỉ có một viên thôi, vừa rồi đã bắn thử, Lôi Thần mới cần sắp xếp người sản xuất hàng loạt.
Lôi Thần chế tác khó hơn so với "Hỏa Thần" và "Hải Thần", độ khó tương đương với "Không Gian Thần", cần Lôi Hệ Ma Pháp Sư hỗ trợ, chừng mười ngày mới có thể làm ra một viên.
Mục Lương dự định thành lập một nhóm chuyên chế tác "Lôi Thần", tranh thủ mười ngày sản xuất năm viên Lôi Thần.
Đôi mắt đỏ rực của Nguyệt Phi Nhan lấp lóe, nói:
- Được rồi, vậy khi nào chế tạo được Lôi Thần thì nhớ để dành cho ta một quả nhé.
Mục Lương buồn cười nói:
- Không chỉ riêng Không Quân muốn Lôi Thần, ngay cả bên đại lục cũ cũng cần tới.
Căn cứ Không Quân đã có "Hỏa Thần" và "Hải Thần ", chờ khi nào "Không Gian thần" chế tạo thành công thì sẽ đưa hai quả qua bên đó, để phòng ngừa gặp phải Hư Quỷ khó đối phó.
- A, viên kia cũng không cho ta sao?
Đôi mắt đỏ của Nguyệt Phi Nhan trừng lớn.
Mục Lương suy nghĩ một chút, bình thản nói:
- Đến lúc đó ta sẽ sai người đưa một viên đến đây.
- Hì hì, vậy là tốt rồi.
Nguyệt Phi Nhan lập tức vui vẻ ra mặt.
Nguyệt Thấm Lan dặn dò:
- Không được tùy tiện dùng chuỗi vũ khí Thẩm Phán, trừ phi đến thời điểm bất đắc dĩ, nếu không thì tận lực đừng dùng.
Nguyệt Phi Nhan gật đầu liên tục nói:
- Ta biết mà, chỉ là ta lo sợ binh sĩ Không Quân tử thương nhiều, nếu không thì ta cũng không muốn dùng.
Nguyệt Thấm Lan nghe vậy chậm rãi gật đầu, ưu nhã nói:
- Ừm, giảm thiểu thương vong cũng đúng, bồi dưỡng binh lính Không Quân vốn dĩ không dễ dàng.
- Ngươi xem mà làm thôi, Không Quân và Thiên Cức Quan là do ngươi phụ trách.
Mục Lương bình thản nói.
- Vâng.
Nguyệt Phi Nhan giơ tay nghiêm chào.
……….
Vương quốc Huyền Vũ, Vệ Thành Số Bảy.
Vệ Thành Số Bảy có danh xưng là cổ thành, ven đường đều là các loại kiến trúc cổ kính.
Mặt đất trên đường phố cũng không phải là đá phiến thông thường, mà là được trải bằng đá xanh, điều này làm cho toàn bộ Vệ Thành Số Bảy càng lộ ra vẻ cổ vận.
Kiến trúc hai bên đường cũng không cao, nóc nhà dùng ngói xếp thành hình thức trọng diêm, cửa phòng cũng được treo các loại đèn lồng, phần lớn là màu đỏ.
Chờ đến ban đêm, toàn bộ đèn lồng đỏ sáng lên, đây là một trong mỹ cảnh của Vệ Thành Số Bảy.
- Rào rào ~~~
Bây giờ, Vệ Thành Số Bảy đang có mưa nhỏ, Tinh Long Ngư xoay quanh ở trên trời, nước mưa bao trùm toàn bộ Vệ Thành Số Bảy.
Trên đường không ít người đi đường, mọi người không phải cầm dù thì là khoác áo mưa, bận rộn chuyện của mình.
Hôm qua, báo chí Vệ Thành có đăng dự báo thời tiết, nói là hôm nay sẽ mưa cả ngày, nhắc nhở mọi người chú ý mang theo áo mưa và dù.
Nhiệm vụ hiện tại của Tinh Long Ngư chính là tạo mưa ở các nơi trên lưng rùa, làm cho vương quốc Huyền Vũ càng thêm gần kề với tự nhiên.
- Cộp cộp cộp ~~~
Nước mưa bao phủ Vệ Thành Số Bảy, từ chỗ cao nhìn xuống có loại cảm giác đẹp một cách mông lung, đây là điều mà mười một tòa Vệ Thành còn lại không có.
Trên con đường đá xanh, hai người mặc áo choàng đen đội mưa đi về trước, bọn họ bước không nhanh không chậm, giống như tản bộ trong mưa.
Mười phút sau, hai người ngừng lại trên đường giáp số năm Vệ Thành Số Bảy, bên cạnh chính là toà nhà được đánh số mười sáu.
- Chính là chỗ này, toà nhà số mười sáu đường giáp số năm.
San Liên ngước mắt nhìn về phía biển số nhà lầu.
- Ừm, ở trong phòng ba lẻ năm.
Đình Thịnh gật đầu một cái.
San Liên thấp giọng nói:
- Vậy thì đi lên thôi.
Đình Thịnh không nói chuyện, cất bước đạp lên cầu thang, nước mưa trượt xuống áo choàng đen, lưu lại từng vết chân ẩm ướt trên bậc thang.
Hai người đi tới lầu ba, nhìn thấy có sáu cánh cửa, trên đó viết biển số nhà.
San Liên an tĩnh cất bước đứng trước phòng ba lẻ năm, quay đầu dùng ánh mắt ra hiệu cho lão giả.
Đình Thịnh bước đi vô thanh vô tức, tỉ mỉ lắng nghe động tĩnh trong nhà, bên trong rất an tĩnh, không hề có một tiếng động.
- Không biết đối phương có ở nhà hay không?
San Liên hơi hé môi, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.
Đình Thịnh trầm giọng nói:
- Vào xem sẽ biết thôi.
- Tốt.
San Liên gật đầu một cái.
Hai người tìm được sách đăng ký từ chỗ quản lý, tuy là giết mấy người nhưng cũng thuận lợi tìm được nơi ở của Ma Cà Rồng.
Đình Thịnh đi lên trước, vươn tay đặt lên chốt cửa rồi bắt đầu dùng sức, chốt cửa lập tức bị vỡ nát.
- Cọt kẹt ~~~
Cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, lộ ra hoàn cảnh mờ tối bên trong.
Hai người lần lượt đi vào phòng, đây là một bộ phòng ở một phòng ngủ một phòng khách, đồ dùng trong nhà được bày trí rất đơn giản, phòng khách có một cái bàn trà không lớn, một cái sô pha, một bộ bàn ghế ăn, trừ cái đó ra thì cũng chỉ còn lại một ít đồ tạp nham.
- Cộp cộp cộp ~~~
San Liên dạo quanh phòng khách một vòng, cuối cùng đẩy ra một cánh cửa khép hờ, bên trong cũng rất tối tăm, chỉ có một cái giường lớn, quần áo bị vứt bừa bãi ở bên trên, nhưng không có ai ở đây.
- Không có ai cả.
Bà ta quay đầu nhìn về phía lão giả.
- Có thể là đi làm còn chưa trở lại.
Đình Thịnh trầm giọng mở miệng, ngồi xuống ghế sô pha.
San Liên nhìn về cửa phòng mà nàng tiện tay đóng lại lúc đi vào, nói:
- Vậy thì ở đây chờ cô ta trở về, sau đó giết chết rồi lấy huyết nhục.
- Ừm, bây giờ là ba giờ, chắc không cần chờ quá lâu.
Đình Thịnh nhìn đồng hồ quả lắc trên tường, bây giờ vừa mới qua khỏi ba giờ chiều.
Hắn đã nghe ngóng được người bình thường làm việc đều là khoảng năm, sáu giờ sẽ tan tầm, công tác hai ca hoặc ba ca là ngoại lệ, những người đó đều đi làm ở Khu vực Nhà xưởng.
- Ừm, chỉ có thể như vậy thôi.
San Liên gật đầu một cái rồi ngồi ở bên cạnh Đình Thịnh.
Hai người đều an tĩnh không nói gì, tiếng mưa rơi xuyên thấu qua cửa sổ truyền vào trong phòng, âm thanh này còn lớn hơn cả tiếng hô hấp của hai người.
Lão bà ngồi một hồi rồi đứng dậy, tiếp tục đi lại trong phòng.
Bà ta đi vào phòng bếp, nhìn thấy trên bếp còn có một cái nồi sắt, xốc nắp lên, bên trong là nửa nồi khoai lang hầm thịt, vẫn còn có chút khí nóng toát ra.
- Kỳ quái, tại sao thịt vẫn còn ấm?
San Liên cau mày lại.