Giọng nói của Mục Lương vang lên bên tai nhóm binh lính:
- Nghỉ ngơi thật tốt, đừng để ánh mắt lưu lại di chứng.
- Vậy Hư Quỷ làm sao bây giờ?
Thái Khả Khả không khỏi hỏi.
- Để ta giải quyết.
Mục Lương hời hợt đáp.
Anh nhìn bầy Hư Quỷ bên ngoài biên giới Huyền Vũ, con Hư Quỷ cấp Chí Tôn kia đã bị trọng thương, phân nửa thân thể biến mất, lúc này đang oán hận nhìn về phía Mục Lương.
- Một trăm ngàn con Hư Quỷ này là do ngươi mang tới đúng không?
Đôi mắt của Mục Lương lấp loé, cơ thể biến mất ngay tại chỗ.
- Kiệt kiệt kiệt ~~~
Đồng tử của Hư Quỷ cấp Chí Tôn co rút, cơ thể theo bản năng mà lùi lại, nhưng mà nó vẫn chậm một bước.
Sau lưng nó, một bàn tay đột nhiên xuất hiện rồi khẽ vỗ một cái vào đầu nó.
- Phanh ~~~
Không trung xuất hiện một mảnh sương máu, đầu của con Hư Quỷ cấp Chí Tôn như là dưa hấu bị nổ bể, cơ thể vô lực ngã xuống.
Mục Lương không ngừng tay, bầu trời đột nhiên có tuyết rơi, nước biển nhanh chóng đóng băng, không một con Hư Quỷ nào có thể chạy thoát khỏi bàn tay của anh.
……..
- Răng rắc ~~~
Mục Lương chỉ là hơi chuyển động suy nghĩ, ngoài khơi trước biên giới Huyền Vũ đã bị đông lại toàn bộ, mấy chục ngàn con Hư Quỷ bị đóng băng ở ngoài khơi không thể động đậy.
- Thật là lợi hại.
Đôi môi hồng của Nguyệt Phi Nhan khẽ nhếch.
- Kiệt kiệt kiệt ~~~
Đàn Hư Quỷ rít gào liên tục, nhưng chẳng mấy chốc thì không phát ra được âm thanh nào nữa, sương lạnh len vào cơ thể của bọn nó, máu thịt toàn thân đều bị đóng băng.
Mục Lương lộ ra cảm xúc hờ hững, giơ tay lên cách không cào một cái.
- Răng rắc ~~~
Trong âm thanh vỡ vụn liên tiếp của khối băng, toàn bộ Hư Quỷ bị đông lại vỡ thành cặn bã, hoàn cảnh đột nhiên biến trở nên an tĩnh.
- Cái này… Bọn nó đều đã chết rồi à?
Thái Khả Khả há hốc mồm, lại bị kinh động bởi thực lực của Mục Lương một lần nữa.
Khoé miệng của Nguyệt Thấm Lan giật giật, cảm thán một câu:
- Ngươi vẫn mạnh mẽ như trước.
Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, ngoài khơi đang đóng băng lại tan ra một lần nữa, không gian cắn nuốt khổng lồ xuất hiện, nuốt chửng huyết nhục Hư Quỷ trên mặt biển.
- Ông ~~~
Anh lại tạo ra Lĩnh Vực Sinh Mệnh, tinh lọc toàn bộ hư khí xung quanh, miễn cho ảnh hưởng tới sức khỏe của binh lính.
Nhóm binh lính hít sâu một hơi, trong không khí đã không có mùi hôi thối của Hư Quỷ, mùi máu tươi cũng đều biến mất hết.
Mục Lương trở lại trên tường thành, đối mặt với ánh mắt sùng bái của Nguyệt Phi Nhan và Thái Khả Khả, trong lòng vẫn là có chút thỏa mãn.
Anh bình tĩnh dặn dò với vẻ mặt không thay đổi:
- Bảo nhóm binh lính nghỉ ngơi thật tốt, dùng nước ngâm lá cây Trà Thụ Sinh Mệnh đắp lên mắt, sau một hồi là có thể hoàn toàn chữa lành thương tổn lần này.
Nước ngâm lá cây Trà Thụ Sinh Mệnh là có hiệu quả trị liệu nhất định.
- Được rồi, ta sẽ nhanh chóng sắp xếp.
Thái Khả Khả đáp ứng một tiếng.
- Ừm.
Mục Lương hài lòng gật đầu, rồi nhìn về phía cô gái tóc đỏ, ôn hòa hỏi:
- Ngươi có bị thương không?
Nguyệt Phi Nhan nhún vai, nhẹ nhàng đáp:
- Không có, ta còn chưa kịp ra ngoài giao thủ với Hư Quỷ thì bọn nó đã bị ngươi giải quyết cả rồi.
Mục Lương gật đầu một cái, bảo:
- Ừm, ngươi sắp xếp người thống kê tình huống thương vong, ta bay đi Vùng Nước Mặn nhìn xem thế nào.
- Vâng, bệ hạ nhớ chú ý an toàn đấy.
Nguyệt Phi Nhan giơ tay nghiêm chào.
Mục Lương nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan, bình thản nói:
- Ngươi ở đây chờ ta hoặc trở về khu vực Trung Ương trước cũng được.
Lần này, Hư Quỷ tấn công rất bất ngờ, không hề có chút dấu hiệu nào, lại còn xuất hiện Hư Quỷ cấp Chí Tôn, chuyện này không thể bỏ qua được.
-Được, ta ở đây chờ ngươi.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu.
Mục Lương xoay người bước ra một bước, ngay sau đó cơ thể biến mất tại chỗ.
Khi anh xuất hiện lần nữa đã nhìn không thấy Kênh Sương Mù, chỉ có mặt biển bình tĩnh.
- Vùng Nước Mặn còn có bao nhiêu sào huyệt Hư Quỷ đây….
Mục Lương nhẹ giọng lẩm bẩm.
Anh cất bước biến mất tại chỗ lần nữa, tìm kiếm sào huyệt Hư Quỷ trên vùng biển bên ngoài Kênh Sương Mù.
Vùng Nước Mặn rất lớn, anh không cách nào tìm toàn bộ được, nhưng vẫn là tận lực dọn dẹp sạch sào huyệt Hư Quỷ bên ngoài Kênh Sương Mù, giảm bớt áp lực cho Thiên Cức Quan, đồng thời suy yếu thực lực của Hư Tộc.
Bên trên Thiên Cức Quan, Nguyệt Thấm Lan nhìn con gái đang công việc lu bù, ánh mắt hiện lên ý vui mừng.
Từ sau khi Hi Bối Kỳ xảy ra chuyện, Nguyệt Phi Nhan đã trưởng thành hơn rất nhiều, cái này thể hiện ở rất nhiều phương diện như ăn nói và hành vi cử chỉ.
Nguyệt Phi Nhan xa xa hô lên:
- Mẹ, ngươi đừng đứng đó thất thần nữa, tìm một chỗ ngồi nghỉ ngơi đi.
- Ở bên ngoài đừng gọi ta là mẹ, chú ý thân phận.
Nguyệt Thấm Lan nói với giọng điệu nghiêm túc.
- Đã biết, thư ký đại nhân.
Nguyệt Phi Nhan đáp với sắc mặt nghiêm túc, biết mẹ không muốn để cho các tân binh cảm thấy là cô dựa vào bối cảnh thân phận ngồi lên vị trí đội trưởng Không Quân.
Nguyệt Thấm Lan hài lòng gật đầu, đạp giày cao gót mảnh khảnh đi qua lại trên tường thành, lưu ý hành vi cử chỉ của các binh lính.
Cô quan sát gần một giờ đồng hồ, xét về mỗi một phương diện thì nhóm binh lính đều không có phạm sai lầm, nghĩa là Không Quân không có xảy ra vấn đề lớn.
Khi Mục Lương trở về thì đã qua một hồi lâu.
- Đông đông đông ~~~
Tiếng chuông Huyền Vũ đại biểu ba giờ chiều vang lên, tiếng chuông du dương quanh quẩn Thiên Cức Quan.
Mục Lương đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Nguyệt Thấm Lan.
- Xin lỗi, ta vội quá nên không thể trở về sớm được.
Mục Lương xin lỗi.
Nguyệt Thấm Lan lắc đầu, quan tâm hỏi:
- Lần này ra ngoài có phát hiện gì không?
Mục Lương gật đầu, bình tĩnh nói:
- Ừm, ta dọn dẹp hai cái sào huyệt Hư Quỷ, chắc là Hư Quỷ mới đào, nơi đó còn chưa có nhiều Hư Quỷ.
Anh tìm kiếm trong Vùng Nước Mặn hơn nửa giờ nhưng cũng chỉ tìm được hai cái sào huyệt Hư Quỷ mới đào.
Lối vào của sào huyệt mới rất bí mật, nếu như không phải ngũ giác của Mục Lương siêu việt người thường hơn trăm lần, cộng thêm có các loại năng lực phụ trợ, anh muốn tìm hai cái sào huyệt Hư Quỷ này cũng sẽ có chút khó khăn.
Nguyệt Thấm Lan cau mày lại, nói với giọng điệu ngưng trọng:
- Chúng nó đều nằm ở bên ngoài Kênh Sương Mù sao?
- Ừm.
Mục Lương gật đầu một cái.
Nguyệt Thấm Lan không khỏi thắc mắc:
- Kỳ quái, Hư Quỷ đào nhiều sào huyệt như vậy ở Vùng Nước Mặn là muốn làm cái gì chứ?
- Có lẽ là chúng nó muốn toàn lực tiến công vương quốc Huyền Vũ.
Đáy mắt của Mục Lương hiện lên một tia lạnh lẽo.
Nguyệt Phi Nhan nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Chỉ bằng vào lũ Hư Quỷ hôm nay, nếu chúng nó không có thể đánh hạ nơi đây, khẳng định là còn có âm mưu khác.