Khôi Giáp U Linh đã bị người của Hiệp Hội Ma Pháp Sư cầm đi, hiện giờ trên người các cô không có một kiện linh khí.
- Tại sao lại xui xẻo như vậy chứ, suýt nữa là có thể trốn đi rồi.
Ti Toa Lệ thở dài một tiếng.
Khi hai người tiến hành phát sóng chung ở quảng trường chủ thành thì người của Hiệp Hội Ma Pháp Sư đang ở gần, hơn nữa còn là tổng hội trưởng Hiệp Hội Ma Pháp Sư, thực lực Thánh giai.
Nếu như người đến không phải Tổng hội trưởng thì Ti Toa Lệ và An Kiệt Lạp hoàn toàn có thể rời đi bằng Cửa Truyền Tống, mà không phải là vừa mới khởi động Cửa Truyền Tống thì đã bị tổng hội trưởng Hiệp Hội Ma Pháp Sư đánh ngã.
Sau khi các cô bị người Hiệp Hội Ma Pháp Sư mang đi thì linh khí phát sóng, màn chiếu phim, Cửa Không Gian Truyền Tống, v.v… đều bị dỡ bỏ và mang về.
An Kiệt Lạp thấp giọng nói:
- Đừng lo lắng, tin tức đã truyền trở về khu vực Trung Ương rồi, bệ hạ sẽ sắp xếp người tới cứu chúng ta.
Sau khi người của Hiệp Hội Ma Pháp Sư xuất hiện thì cô đã nhanh chóng đánh thức Trùng Cộng Hưởng, thành lập liên lạc với Phòng Liên Lạc Trung Ương, bằng không có lẽ đến bây giờ vẫn chưa có ai biết các cô bị bắt.
- Chúng ta sẽ được cứu, chỉ là nhiệm vụ lần này coi như thất bại.
Ti Toa Lệ thở dài một tiếng.
Nhiệm vụ chỉ mới bắt đầu, phát sóng chung vừa tiến hành được hai giờ, còn chưa kịp đánh dư luận chiến.
An Kiệt Lạp thấp giọng nói:
- Bọn hắn làm như vậy là đã xác định không muốn giao hảo với vương quốc Huyền Vũ, coi như nhiệm vụ hoàn thành thì cũng chẳng được gì.
- Ngươi nói đúng.
Ánh mắt của Ti Toa Lệ lóe lên, xoay cổ tay với biên độ nhỏ, bảo trì một tư thế trong thời gian dài khiến nàng cảm thấy cả người vô cùng khó chịu, thở ra một hơi, thấp giọng nói:
- May mà trước đó chúng ta đã gửi tọa độ về khu Trung Ương.
Trước khi bắt đầu phát sóng chung thì thiếu nữ đã hoàn thành đăng ký tọa độ, thuận tiện dùng Trùng Cộng Hưởng truyền tọa độ cụ thể trở lại Trung Ương.
An Kiệt Lạp nghĩ tới điều gì đó, nói với giọng điệu không xác định:
- Ngươi nói xem, có khi nào bệ hạ sẽ ném một viên "Hỏa Thần" qua đây không?
- Chắc không đâu…
Ti Toa Lệ há miệng.
Nếu quả thật là "Thẩm phán Hỏa Thần" đánh vào nơi đây, vậy thì các cô cũng sẽ bị ảnh hưởng, không cẩn thận sẽ bỏ mạng.
Hai người trầm mặc, địa lao trở nên rất an tĩnh.
An Kiệt Lạp lắc đầu nguầy nguậy, nói với sắc mặt chắc chắn:
- Không có chuyện đó đâu, bệ hạ không phải là người như thế.
Ti Toa Lệ chớp mắt, trong đầu hiện lên dáng vẻ của Mục Lương, khuôn mặt luôn luôn mang nụ cười khẽ kia khiến người ta liếc nhìn một cái là không thể quên được.
- Đúng vậy, bệ hạ sẽ không làm như vậy.
Sắc mặt của cô cũng trở nên kiên định.
An Kiệt Lạp hít một hơi thật sâu, gằn từng chữ:
- Bây giờ chúng ta chỉ cần chờ đợi bệ hạ phái người tới cứu chúng ta là tốt rồi.
- Ừ ừ, đúng vậy, trước đó thì cho dù chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng không thể phản bội vương quốc Huyền Vũ.
Ánh mắt của Ti Toa Lệ càng thêm kiên định.
- Cộp cộp cộp ~~~
Trong địa lao truyền đến tiếng bước chân, có người đang đi về phía các cô.
An Kiệt Lạp và Ti Toa Lệ liếc nhìn nhau, sắc mặt các cô trở nên cảnh giác.
Một người đi ra bóng tối, đối phương mặc áo bào màu trắng rộng lớn, trên mặt để râu mép hoa râm, chậm rãi đi tới đứng trước cửa phòng giam.
- Kim.
Sắc mặt của An Kiệt Lạp lạnh như băng.
Nam nhân trước mắt chính là Kim hội trưởng Hiệp Hội Ma Pháp Sư, lão ta đã từng tới vương quốc Huyền Vũ để tham gia hội đấu giá.
Kim chắp tay phía sau lưng, hất cằm lên nói với giọng điệu đạm mạc:
- Nói đi, các ngươi tới chủ thành vương quốc Pháp Tư là có mục đích gì?
An Kiệt Lạp và Ti Toa Lệ đồng thời hừ lạnh một tiếng, không trả lời vấn đề của Kim hội trưởng.
Kim hội trưởng khẽ cười một tiếng, nhàn nhạt nói:
- Các ngươi sẽ phải mở miệng.
Ti Toa Lệ ngước mắt nhìn về phía Kim hội trưởng, lạnh lùng nói:
- Các hạ biết chúng ta là người của vương quốc Huyền Vũ, chẳng lẽ không sợ bệ hạ chúng ta tìm tới đây sao?
Kim hội trưởng cười nhạt nói:
- Nếu bởi vì chút chuyện cỏn con này mà Mục Lương tự mình qua đây, vậy thì hắn quá rảnh rỗi rồi, không cần chúng ta ra tay hỗ trợ giải quyết Hư Tộc nữa.
- Đối kháng Hư Tộc không chỉ là chuyện của bệ hạ, mà là của tất cả nhân loại!
An Kiệt Lạp tức giận nói.
Kim hội trưởng nhếch miệng cười, ánh mắt lạnh nhạt:
- Không phải, đó là chuyện của các ngươi, chẳng liên quan gì đến Hiệp Hội Ma Pháp Sư chúng ta cả.
Ti Toa Lệ tức giận nói:
- Làm thế nào không liên quan Hiệp Hội Ma Pháp Sư chứ, nếu như Hư Tộc tiến vào mảnh đại lục này, đến lúc đó Ma Pháp Sư các ngươi có thể tránh né sao?
- Loại chuyện này sẽ không phát sinh, Hư Tộc không thể vượt qua Kênh Sương Mù.
Kim hội trưởng bình tĩnh nói.
Lão ta không cho hai người phản bác, tiếp tục nói:
- Nếu quả thật Hư Tộc có thể băng qua kênh Sương Mù, vậy thì tại sao ngàn năm nay bọn nó lại không có qua đây?
An Kiệt Lạp lạnh lùng nói:
- Đó là bởi vì Hư Quỷ Hoàng không có tỉnh lại, huống chi cách đây không lâu đã từng có Vua Hư Quỷ băng qua kênh Sương Mù.
- Vua Hư Quỷ có thể đi qua mảnh đại lục này, chẳng lẽ không phải là do vương quốc Huyền Vũ các ngươi động tay động chân sao?
Trong mắt của Kim hội trưởng lộ ra biểu cảm khinh thường.
Lão ta khoanh hai tay trước người, lạnh lùng nói:
- Cố ý làm cho Vua Hư Quỷ qua đây, nhiễu loạn sự an bình của mảnh đại lục này, lại tạo ra biểu hiện giả dối rằng đại lục sắp sửa bị hủy diệt, do đó bán các loại vật tư để kiếm tiền.
Ti Toa Lệ và An Kiệt tức giận trừng lớn hai mắt, hiển nhiên là tức giận bởi lời nói vớ vẩn của Kim hội trưởng.
Vì đánh thắng Hư Tộc mà vương quốc Huyền Vũ đã làm nhiều chuyện như vậy, bây giờ lại bị Kim hội trưởng nhẹ nhàng nói mấy câu là phủ định toàn bộ, còn bị hiểu lầm thành có âm mưu tính chất ác liệt, thử hỏi sao các nàng không phẫn nộ cho được.
Kim hội trưởng lạnh lùng nói:
- Theo ta thấy thì vương quốc Huyền Vũ nên cút trở về đại lục cũ, đừng lại tới đây nữa.
Ti Toa Lệ hít sâu mấy hơi, bộ ngực phập phồng kịch liệt, nếu như ánh mắt có thể giết người thì Kim hội trưởng đã chết cả ngàn lần, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đừng khoe khoang sự vô tri của ngươi ở trước mặt ta, kiến nghị ngươi đổ hết nước trong đầu trước rồi lại mở miệng.
Đây là lời kịch trong một bộ phim, bởi vì rất thú vị cho nên thiếu nữ vẫn còn nhớ rõ.
Kim hội trưởng cau mày lại, nghe hiểu đối phương là đang châm chọc bản thân.
- Đừng tranh luận với lão ta, kẻ ngu ngốc làm sao nghe hiểu được.
An Kiệt Lạp nói xong thì nhắm mắt lại, không thèm để ý tới Kim hội trưởng.
Ti Toa Lệ nghe vậy cũng nhắm mắt, hoàn toàn làm lơ lão ta.
Ánh mắt của Kim hội trưởng trở nên tối tăm, lạnh lùng nói:
- Ép các cô ta uống ma dược, ta muốn các cô ta nói hết những gì mình biết.
- Vâng.
Người phụ trách tra hỏi đi ra từ trong bóng tối.