Trong thư phòng, Mục Lương thưởng thức bánh ga-tô mà tiểu hầu gái bưng tới, trong miệng tràn đầy vị bơ và trái cây, cảm giác vô cùng thỏa mãn.
- Bệ hạ, ăn ngon không?
Tiểu Tử chớp mắt hỏi.
Đôi mắt thâm thúy của Mục Lương hiện ra ý cười, gật đầu khen ngợi:
- Ừm, mùi vị rất tốt.
- Bệ hạ thích là tốt rồi.
Tiểu Tử cười cong mắt, trên mặt còn hiện lên hai lúm đồng tiền.
Mục Lương bình thản hỏi:
- Bánh ga-tô làm nhiều không?
- Làm rất nhiều, bệ hạ còn muốn ăn sao?
Đôi mắt đẹp của Tiểu Tử sáng ngời.
- Ta không ăn, đưa một ít đến chỗ Vưu Phi Nhi đi.
Mục Lương lắc đầu ôn hòa nói.
- Vâng ạ.
Tiểu Tử ngoan ngoãn đáp một tiếng.
Cô rót một ly nước trái cây cho Mục Lương rồi mới thu dọn mâm không rời đi thư phòng, trước khi đi còn không quên phân loại và sửa sang văn kiện trên mặt bàn.
Mục Lương uống cạn nửa ly nước trái cây, đầu lưỡi chạm răng, có chút tấm tắc, còn chưa tới giờ cơm mà hắn đã ăn không ít.
Anh cầm lấy văn kiện tiếp tục lật xem, là báo cáo tình hình chiến đấu ở từng cái khu vực đại lục cũ, mấy ngày nay lại có hai tòa đại thành bị Hư Quỷ phá huỷ.
- Tử thương một trăm hai chục ngàn người....
Đôi mắt thâm thúy của Mục Lương hiện lên lãnh ý.
Căn cứ vào tình báo thu thập được, thực lực của Hư Tộc cũng không bị suy yếu bao nhiêu, ngược lại số lượng Hư Quỷ cấp thấp không giảm mà còn tăng lên rất nhiều, thấp giọng suy đoán:
- Số lượng Hư Quỷ cấp thấp trở nên nhiều hơn, chẳng lẽ Hư Quỷ cấp cao đều chạy đi dựng dục Hư Quỷ mới rồi sao?
Anh còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì cửa phòng đã bị gõ dồn dập.
- Cộc cộc cộc ~~~
- Vào đi.
Mục Lương lên tiếng.
- Cọt kẹt ~~~
Cửa thư phòng bị đẩy ra, Nguyệt Thấm Lan đi vào thư phòng với biểu cảm nghiêm túc, gót giày đánh lên mặt đất phát ra tiếng thanh thúy không gì sánh được.
Mục Lương không khỏi cũng lộ ra thần sắc nghiêm túc, hỏi:
- Sao thế, đã xảy ra chuyện gì à?
Nguyệt Thấm Lan giải thích ngắn gọn:
- Ti Toa Lệ và An Kiệt Lạp đã xảy ra chuyện, các cô ấy bị người của Hiệp Hội Ma Pháp Sư bắt lại.
- Chuyện xảy ra khi nào?
Ánh mắt của Mục Lương lạnh xuống.
Nguyệt Thấm Lan lạnh nhạt nói:
- Chuyện vừa mới xảy ra hôm nay, ta đã bảo Tiểu Mật đi liên lạc với người của Hiệp Hội Ma Pháp Sư nhưng mãi không liên lạc được.
- Linh khí phát sóng cũng không liên lạc được à?
Mục Lương cau mày lại.
- Ừm, không biết hiện tại Ti Toa Lệ và An Kiệt Lạp thế nào rồi?
Nguyệt Thấm Lan lắc đầu nói, trong mắt cất giấu tia lo lắng.
Mục Lương nói:
- Không có việc gì đâu, các cô ấy đều đã ăn bào tử Nấm Kỳ Huyễn rồi.
Nguyệt Thấm Lan nghe vậy chớp chớp đôi mắt xanh nước biển, tâm tình lo âu đột nhiên tiêu tan, nếu cả hai đã ăn bào tử Nấm Kỳ Huyễn, vậy có thể tiến hành Bào Tử Phục Sinh, nghĩa là các cô ấy có thêm một cái mạng.
Khuôn mặt của cô giãn ra, ôn hòa hỏi:
- Hiện tại chúng ta phải làm gì?
Mục Lương suy nghĩ một chút, ngước mắt nói:
- Ta muốn đi đến vương quốc Pháp Tư một chuyến.
- Ngươi tự mình đi đến đó à?
Đôi môi hồng của Nguyệt Thấm Lan khẽ nhếch, nhíu mày lại, nghiêm túc nói:
- Như vậy sẽ lãng phí không ít thời gian, Hư Quỷ Hoàng sắp thức tỉnh, như vậy thật sự sẽ không có chuyện gì sao?
Mục Lương bình thản nói:
- Ta sẽ đi ngay bây giờ, trước khi trời sáng sẽ trở về.
- ...Nhanh như vậy sao?
Miệng của Nguyệt Thấm Lan giật giật, khóe miệng chật vật phun ra bốn chữ, thanh thúy nói:
- Vương quốc Pháp Tư cách chúng ta rất xa, nếu cưỡi phi thuyền vận chuyển, dùng ma pháp trận không gian truyền tống thì nhanh nhất cũng phải hai ngày mới đến nơi.
Mục Lương ôn hòa giải thích:
- Ừm, đúng là vương quốc Pháp Tư rất xa kênh Sương Mù, nhưng nó lại ở gần vương quốc Người Thú, ta có thể đi qua cành cây Trà Thụ Sinh Mệnh đến vương quốc Người Thú, sau đó lại đi đến vương quốc Pháp Tư, như vậy sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian.
- Được rồi, xem ra ngươi đã quyết định tốt, vậy đi nhanh về nhanh.
Nguyệt Thấm Lan không khuyên nhủ thêm gì nữa.
- Lần này, phải giải quyết dứt điểm phiền toái trong một lần mới được.
Ánh mắt của Mục Lương lấp lóe.
- Ngươi định giải quyết như thế nào, san bằng Hiệp Hội Ma Pháp Sư à?
Nguyệt Thấm Lan tò mò hỏi.
Mục Lương cười một tiếng:
- Điều này không phải là không được.
Ánh mắt của Nguyệt Thấm Lan lóe lên, nói:
- Nếu thế thì không cần ngươi tự mình đi một chuyến, bắn mười viên Hỏa Thần cũng đủ rồi, đảm bảo làm cho chủ thành vương quốc Pháp Tư không còn dư lại một tòa nhà.
- Không được, như vậy sẽ có rất nhiều người vô tội phải chết.
Mục Lương lắc đầu.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã cười nói:
- Ta chỉ đùa thôi, ngươi đi một chuyến đến đó sẽ càng yên tâm hơn.
- Ừm.
Mục Lương gật đầu một cái.
Tình hình chiến đấu bên đại lục cũ rất kịch liệt, Mộc Phân Thân không thể rời đi, bằng không thì anh hoàn toàn có thể giao phó chuyện này cho Mộc Phân Thân xử lý.
Anh đứng dậy đi ra ngoài, chuẩn bị đi đến Trà Thụ Sinh Mệnh ở hậu hoa viên.
Nguyệt Thấm Lan đi theo bên cạnh hắn, ưu nhã nói:
- Có thể thương lượng thì tốt, nếu không thể thì cứ thẳng tay phá hủy Hiệp Hội Ma Pháp Sư, chúng ta không thể vì đại cục mà bị người khác khinh bỉ.
Mục Lương nghe vậy thì dừng bước, buồn cười liếc nhìn nữ nhân, hỏi:
- Ta nhìn giống như là loại người sẽ nuốt giận vào bụng sao?
Nguyệt Thấm Lan nghiêm túc quan sát Mục Lương, sau đó lại nghiêm túc lắc đầu:
- Sẽ không, ngươi là người có thể động thủ thì sẽ không nói nhiều.
- Ngươi hiểu ta rất rõ.
Mục Lương buồn cười, vươn tay nhẹ nhàng bắn trán của nữ nhân.
Nguyệt Thấm Lan hất cằm lên, bày ra dáng vẻ đây là chuyện đương nhiên, nói:
- Ngươi và ta nhận thức lâu như vậy, bộ dáng gì của ngươi mà ta còn chưa gặp qua chứ?
- Ừ, dáng dấp gì của ta cũng bị ngươi nhìn hết rồi, cả trong lẫn ngoài ngươi đều hiểu rõ.
Khóe môi của Mục Lương cong lên.
- ...
Nguyệt Thấm Lan không biết nghĩ tới điều gì, bên tai thoáng cái đỏ bừng, giận trách:
- Ta không biết ngươi đang nói cái gì cả, hoàn toàn nghe không hiểu.
Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, dịu dàng dặn dò:
- Ngươi nhớ lưu ý tình huống bên đại lục cũ.
Nguyệt Thấm Lan thanh thúy nói:
- Yên tâm, có tin tức mới đều sẽ được nhanh chóng truyền về đây.
- Ừ.
Mục Lương lên tiếng.
Hai người đi tới trước Trà Thụ Sinh Mệnh ở hậu hoa viên, Nấm Kỳ Huyễn dựng dục Hi Bối Kỳ đã cao ba mét, tán cái cũng có xu thế mở ra.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:
- Còn hai ngày nữa thì Hi Bối Kỳ sẽ sống lại rồi.
- Thật khiến cho người ta chờ mong.
Mục Lương vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve tán cái Nấm Kỳ Huyễn.