Nguyệt Thấm Lan gật đầu nói:
- Vài ngày chưa thấy cô ấy, thật đúng là có chút nhớ.
Mục Lương mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Trà Thụ Sinh Mệnh khổng lồ, ôn hòa kêu:
- Linh Nhi.
Ngay sau đó, thân cây xuất hiện tảng lớn huỳnh quang, từng điểm hội tụ thành một hình người, Tinh Linh Sinh Mệnh xuất hiện ở trước mặt cả hai.
- Cha, ngươi tìm Linh Nhi có chuyện gì thế?
Linh Nhi thanh thúy hô một tiếng, nhào vào trong lòng Mục Lương, vươn tay vòng lấy cổ của hắn.
Bây giờ Tinh Linh Sinh Mệnh đã trổ mã duyên dáng yêu kiều, thoạt nhìn giống như một thiếu nữ hoa quý, thân cao một mét bảy mươi lăm hiện ra tỉ lệ vóc người của cô hết sức tốt đẹp.
- Ta cần ngươi mang ta đến vương quốc Người Thú.
Mục Lương ôn hòa nói.
- Vâng, cha đi theo ta nào.
Linh Nhi cười tươi như hoa, lôi kéo tay Mục Lương đi về phía thân cây Trà Thụ Sinh Mệnh.
Thân cây lại tràn ra mảng lớn ánh sáng màu xanh lần nữa, chẳng mấy chốc hoàn toàn bao bọc cơ thể của Mục Lương, lôi kéo hắn dung nhập vào trong thân cây.
- Thấm Lan, chờ ta trở lại.
Giọng nói của Mục Lương truyền ra từ bên trong thân cây, ngay sau đó im bặt, người đã truyền tống từ Trà Thụ Sinh Mệnh đến vương quốc Người Thú.
………
Trong địa lao bên dưới Hiệp Hội Ma Pháp Sư, vương quốc Pháp Tư.
- A.. A.. A.. A ~~~
Ở chỗ sâu trong địa lao, tiếng kêu thảm thiết làm người ta sởn tóc gáy vang lên ước chừng nửa giờ.
Nếu như tỉ mỉ lắng nghe, có thể phân biệt ra được đó là hai tiếng kêu thảm thiết khác nhau, hơn nữa đều là giọng của nữ nhân.
Trong phòng giam sâu trong địa lao, Ti Toa Lệ và An Kiệt Lạp vẫn bị cố định ở trên thập tự giá, trên người không thiếu một kiện gông cùm nào, phần da thịt tiếp xúc với gông cùm lại bị máu tươi nhuộm đỏ, da thịt bị gông cùm cứng rắn mài đến da tróc thịt bong, quần áo cũng đã biến thành màu đỏ.
- A.. A.. A.. A ~~~
Ti Toa Lệ cắn chặt môi dưới, không muốn để cho bản thân lại kêu la thảm thiết, đáng tiếc là cơn đau đớn trong cơ thể không phải chỉ bằng cách nhẫn nhịn là có thể hóa giải.
An Kiệt Lạp cũng giống như vậy, môi của cô đã bị bản thân cắn nát, thậm chí còn bị cắn xuống một miếng thịt, máu chảy dọc theo cằm, nhuộm đỏ cổ.
Cơ thể cô run rẩy, cả người co quắp, thừa nhận thống khổ chưa bao giờ lĩnh hội qua.
Đó là một loại đau đớn sâu tận xương tủy, dường như có hàng trăm triệu con kiến đồng thời gặm cắn cơ thể, đau đớn, ngứa râm ran, sưng tấy và nhiều loại cảm xúc dị dạng ăn mòn cơ thể từng chút một.
Hai người bị ép uống ma dược, đó là một loại ma dược khiến người ta phải chịu hành hạ, loại đau khổ còn khó chịu hơn so với cái chết, mục đích là gõ miệng của hai người, đạt được bí mật liên quan tới vương quốc Huyền Vũ.
- Nói đi, hãy nói hết những gì mà các ngươi biết đi.
Người tra tấn khoanh hai tay trước người, ánh mắt lạnh như băng rơi vào trên người hai cô.
- Hừ.....
An Kiệt Lạp cắn răng không nói lời nào, yết hầu cũng không phát ra tiếng rên.
Ti Toa Lệ nhìn chăm chú người tra tấn với ánh mắt cừu hận, trong phòng giam chỉ có ba người, Kim hội trưởng đã rời đi.
- Không nói sao?
Người tra tấn hơi nhướng mày, trên mặt lộ ra nụ cười âm u.
Đây là một nam thanh niên, nhìn vẻ bề ngoài chỉ có chừng hai mươi tuổi, hắn ta có một mái tóc màu đen ngang eo, màu da trắng nhợt, người đã chết ba ngày đều không trắng bằng hắn.
Người tra tấn quay đầu, nhìn chăm chú vào hai cô như thể nhìn thấy món đồ chơi, âm hiểm cười nói:
- Nếu không phải Kim hội trưởng yêu cầu không thể giết các ngươi, ta thật sự muốn thử xem ma dược mà ta mới nghiên cứu.
Hắn ta mới vừa nghiên cứu ra một loại ma dược có thể khiến người ta thống khổ hơn gấp mười lần so với hiện tại, nhưng đại giới là thiêu đốt thọ mệnh của người dùng, kết cục là chắc chắn phải chết.
Thanh niên lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, cất bước đi lên trước, nhìn chăm chú vào hai mắt của Ti Toa Lệ.
Đôi mắt của nữ nhân tràn đầy sợi máu đỏ, nếu như ánh mắt có thể giết người, như vậy lúc này người tra tấn dã chết đến ngàn lần rồi.
- Ta thích ánh mắt cừu hận này.
Hắn ta cười rất bệnh hoạn, ánh mắt nhìn Ti Toa Lệ giống như đang thưởng thức tác phẩm hài lòng nhất.
Thanh niên lại nhìn về phía An Kiệt Lạp, ánh mắt của cô cũng không khác gì Ti Toa Lệ.
- A ~~~
Ti Toa Lệ không khỏi mở miệng kêu lên thảm thiết lần nữa, nếu như có thể nói thì cô ước gì có thể chết ngay lập tức.
Cô vùng vẫy, cổ tay và gông cùm ma sát mạnh, cơ bắp lại bị cắt lần nữa, máu chảy như dòng nước.
Người tra tấn cau mày, bĩu môi nói:
- Nếu ngươi cứ tiếp tục như vậy thì sẽ chết vì mất máu quá nhiều, đến lúc đó ta sẽ không cách nào bàn giao với Kim hội trưởng được.
Hắn ta sốt ruột lấy ra ma dược đổ lên trên cổ tay thiếu nữ, chẳng mấy chốc thì vết thương bắt đầu kết vảy, máu ngừng chảy, nhưng cơ thể lại cảm nhận sự đau đớn rõ ràng hơn.
- A.. A.. A.. ~~~
An Kiệt Lạp rống giận khản cả họng, nỗ lực dùng phương thức này để hóa giải cơn đau.
Người tra tấn nói với vẻ mặt bình chân như vại:
- Đừng gắng gượng nữa, chỉ cần nói hết những gì mình biết thì các ngươi sẽ được giải thoát, còn không phải chết, đây không phải là chuyện rất tốt sao?
An Kiệt Lạp và Ti Toa Lệ ngậm miệng không nói lời nào, các cô không muốn bán đứng vương quốc Huyền Vũ, càng không muốn phản bội Mục Lương, đó là một người như là thần minh trong lòng bọn họ.
Lúc này, hai người vẫn còn tin tưởng vững chắc Mục Lương sẽ đến cứu các cô, dù anh thật sự không đến thì các cô cũng không thể mang theo danh tiếng phản đồ mà chết được.
- Ta thật sự chán ghét những kẻ trung thành ngu xuẩn giống các ngươi.
Ánh mắt của người tra tấn càng thêm tối tăm, đây là lần đầu tiên hắn ta gặp phải tội phạm khó cạy miệng như vậy.
- Xuy ha ha ~~~
Đột nhiên, đối diện ngục giam truyền đến một tiếng cười chế nhạo, lập tức hấp dẫn lực chú ý của người tra tấn.
- Cổ Tư Mỹ, ngươi đang cười cái gì hả?
Người tra tấn nhanh chóng quay đầu nhìn lại, ánh mắt lạnh như băng.
- Ta cười ngươi là đồ vô dụng.
Giọng nữ mang theo khinh thường nồng đậm vang lên lần nữa.
Người tra tấn trợn mắt nhìn lại, tội phạm bị nhốt trong phòng giam đối diện đồng dạng là nữ nhân.
Cô ta mặc áo da thú rách nát, da thịt lộ ở bên ngoài trắng như tuyết, cho dù bị nhốt trong ngục giam thì vẫn không cách nào che đậy khí chất cao ngạo của cô ta.
Cổ Tư Mỹ có một mái tóc dài màu cà phê, đôi mắt đồng dạng là màu cà phê, chiếc mũi thanh tú kết hợp với đôi mắt phượng làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác độc lập kiêu ngạo.
Cơ thể của cô ta rất gầy yếu, một đoạn vòng eo lộ ở bên ngoài mơ hồ có thể nhìn thấy xương sườn, môi còn tái nhợt không có chút máu hơn cả hai người Ti Toa Lệ và An Kiệt Lạp.