Người tra tấn giận quá hoá cười, hừ lạnh một tiếng nói:
- Ngươi thì biết cái gì chứ?
- Ta không hiểu, chỉ biết ngươi là phế vật.
Giọng điệu của Cổ Tư Mỹ vẫn tràn ngập ý trào phúng.
Người tra tấn nở nụ cười lạnh lùng, giễu cợt nói:
- Một tên tự xưng là hậu duệ Ma Pháp Thần, thế mà lại không biết bất kỳ ma pháp nào, Kim hội trưởng không giết ngươi đã là rất rộng lượng rồi.
- Ta chính là hậu duệ Ma Pháp Thần.
Sắc mặt của Cổ Tư Mỹ cũng lạnh xuống.
Nữ nhân đứng lên, lảo đảo hai bước đi tới trước cửa lao, đôi mắt màu cà phê nhìn chằm chằm người tra tấn, gằn từng chữ:
- Các ngươi bắt nhốt ta ở đây, lại không có cách khác để ta thức tỉnh huyết mạch, vì sao không thả ta rời đi?
- Ngươi đã bị giam giữ ở chỗ này năm năm rồi mà vẫn còn nghĩ tới việc rời đi, nằm mơ à?
Người tra tấn tiếp tục trào phúng.
Ti Toa Lệ và An Kiệt Lạp gắng gượng nghe xong đối thoại của hai người, trong lòng đều dâng lên tò mò về nữ nhân trong phòng giam đối diện, hậu duệ Ma Pháp Thần là cái gì?
Cơ thể của Cổ Tư Mỹ run lên, thấp giọng mở miệng:
- Lãng phí năm năm của ta...
Người tra tấn hừ lạnh một tiếng, không để ý tới nữ nhân, xoay người nhìn về phía Ti Toa Lệ và An Kiệt Lạp, suy nghĩ nên dùng biện pháp gì để cạy miệng của các nàng, hỏi ra toàn bộ cơ mật của vương quốc Huyền Vũ.
- Phế vật, mau nói cho đại nhân các ngươi thả ta đi ra ngoài!
Cổ Tư Mỹ lại la to lần nữa.
Gân xanh nổi lên trên trán người tra tấn, hắn quay đầu căm tức nhìn nữ nhân, giọng mang theo sát ý:
- Ngươi còn nói nhảm nữa thì ta sẽ tiễn ngươi đi chết.
Cổ Tư Mỹ nghe vậy cười khẩy, cao ngạo hất cằm lên nói:
- Ồ? Ta thật muốn nhìn xem ngươi dám làm vậy hay không?
Cô ta bị tra tấn sắp giận điên lên, đối phương rõ ràng biết mình không dám, nhất định là cố ý nói những lời này để chọc tức hắn ta.
Ánh mắt của Ti Toa Lệ lóe lên, năm lần bảy lượt cắt đứt động tác của người tra tấn, nữ nhân tên Cổ Tư Mỹ kia là đang cứu các cô sao?
An Kiệt Lạp ngẩng đầu lên, nỗ lực muốn nhìn rõ người trong phòng giam đối diện, nhưng hai tròng mắt đã bị máu tươi nhuộm đỏ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một đường nét hình người.
Người tra tấn uy hiếp:
- Ngươi còn nói nhảm nữa, ta sẽ sai thuộc hạ chặn miệng của ngươi, cơm tối hôm nay cũng đừng ăn nữa.
Cổ Tư Mỹ nở nụ cười lạnh lùng, nói:
- Nếu như vậy, ta đập đầu tự tử một cái, xem kim có thể giết ngươi hay không?
- ... Kẻ điên.
Người tra tấn tức giận mắng một câu.
Trong lòng hắn ta cũng hiểu rõ, nếu như nữ nhân trước mắt thật sự đập đầu tự tử, như vậy những ngày an nhàn của hắn ta cũng đi đến hồi kết.
……..
Người tra tấn căm tức nhìn Cổ Tư Mỹ, tay nắm thật chặt, đốt ngón tay phát ra tiếng kẽo kẹt.
Cổ Tư Mỹ dường như rất thích chọc giận người tra tấn, thấy vẻ mặt giận không dám nói gì của hắn ta, khóe môi của cô lại cong lên.
- Đừng quấy rầy ta nghỉ ngơi.
Cô nhàn nhạt mở miệng.
Người tra tấn hít sâu mấy hơi, đè xuống lửa giận trong lòng, tự trấn an bản thân không nên so đo với Cổ Tư Mỹ, giết cũng giết không xong, sẽ chỉ làm cho bản thân tức giận.
- Hừ ~~~
Hắn ta hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía Ti Toa Lệ và An Kiệt Lạp, sát ý trong mắt dâng lên mãnh liệt.
Người tra tấn nói với giọng điệu âm lãnh:
- Sự kiên nhẫn của ta có giới hạn, lại không nói ra những gì các ngươi biết, vậy thì đừng trách ta không khách khí.
- Không khách khí thì ngươi muốn thế nào?
Ti Toa Lệ nhịn đau trào phúng.
Người tra tấn nhếch miệng cười, âm trầm nói:
- Ví dụ như cách mỗi năm phút đồng hồ chém đứt một ngón tay của các ngươi, đề nghị này như thế nào?
- Không được tốt lắm.
Trong mắt của Ti Toa Lệ lộ tia cừu hận.
- Vậy cũng hết cách rồi, các ngươi không nói, ta chỉ có thể từ từ dằn vặt các ngươi.
Người tra tấn nhếch miệng tiếp tục cười.
An Kiệt Lạp nghiến răng nghiến lợi, máu chảy ra từ khóe miệng, cơ thể vẫn đau đớn không giảm chút nào, hiện tại bởi vì sợ hãi mà trái lại càng cảm nhận sâu sắc, rõ ràng hơn.
Cổ Tư Mỹ cau mày nhìn, trong lòng bất mãn, tại sao hai nữ nhân trong phòng giam lại cứng miệng như thế, chỉ cảm thấy các cô là tự rước khổ vào người mà thôi.
Nếu như là cô thì đã sớm bịa chút lời nói dối lấp liếm cho qua chuyện, như vậy cũng tốt hơn chịu khổ da thịt như hiện tại.
Cô suy nghĩ một chút, muốn thế nào để ngăn cản người tra tấn ra tay với hai cô gái kia, chẳng lẽ thật sự phải tự làm hại bản thân khiến người tra tấn kiêng kỵ sao?
Nhưng nữ nhân còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì người tra tấn đã lấy ra một cây rìu bén nhọn, muốn cắt ngón cái bên tay trái của Ti Toa Lệ.
Hai mắt của An Kiệt Lạp trừng lớn, không khỏi hô to:
- Chờ một chút!
Người tra tấn hơi nhướng mày, quay đầu nhìn về phía thiếu nữ, hỏi:
- Ngươi nghĩ kỹ chưa?
Ti Toa Lệ lập tức sốt ruột, trừng mắt nhìn bạn thân, ánh mắt lộ ra thần sắc kiên định.
An Kiệt Lạp nhìn cô một cái, quay đầu nhìn người tra tấn, nói:
- Chém ngón tay của ta trước đi.
Người tra tấn nghe vậy vẻ mặt lập tức đen xuống, cả hai lấy bản thân hắn ta làm trò đùa phải không.
Hắn ta giận quá hoá cười, lạnh như băng nhìn chăm chú vào thiếu nữ, cười gằn nói:
- Rất tốt, ta thành toàn ngươi, lần này ta sẽ chém rớt cả một bàn tay của ngươi.
Ti Toa Lệ chấn động, nhịn đau hô:
- Không được!
Người tra tấn không nhịn được nhìn về phía cô, tức giận hỏi:
- Ít nói nhảm, hoặc nói ra bí mật của vương quốc Huyền Vũ hoặc biến thành phế nhân, chọn đi!
- Vậy ngươi tới đi.
Ti Toa Lệ thấy chết không sờn mà nhắm mắt lại, cơ thể vẫn run rẩy, không biết là bởi vì sợ hay bởi vì cơ thể quá đau đớn.
Vẻ mặt của An Kiệt Lạp cực kỳ tái nhợt, nhìn chăm chú vào người tra tấn giận quá hoá cười, hắn ta giơ búa rìu lên cao, muốn bổ về phía tay của Ti Toa Lệ.
Trước một khắc khi rìu bén sắp tiếp cận da thịt của thiếu nữ, một cổ dao động vô hình bao phủ toàn bộ địa lao.
- Ông ~~~
Thời gian và không gian giống như đọng lại, người tra tấn duy trì động tác vung rìu, nhưng cơ thể hắn ta lại không thể động đậy, giống như là một pho tượng.
Chỉ có đôi mắt của hắn ta là còn cử động được, ý thức cũng rất tỉnh táo, nhưng cho dù nỗ lực như thế nào thì cơ thể vẫn không thể nhúc nhích mảy may.
Ti Toa Lệ nhắm mắt một hồi lâu, cơn đau nhức trong tưởng tượng không có truyền đến, cô run rẩy mở mắt ra, chỉ nhìn thấy nam nhân còn duy trì tư chém xuống, không hề nhúc nhích.
Cô nghi ngờ trừng mắt, hỏi:
- Đây là chuyện thế nào?
- Ta cũng không biết.
An Kiệt Lạp nói với giọng khàn khàn.
Hai người bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, lập tức liếc nhìn nhau, vẻ vui mừng hiện rõ nơi đáy mắt.