Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 230 - Chương 2876 - Thật Sự Là Hồ Ly Tinh Câu Người.

Chương 2876 - Thật Sự Là Hồ Ly Tinh Câu Người.
Chương 2876 - Thật Sự Là Hồ Ly Tinh Câu Người.

- Đại nhân, vị này là ai thế?

Ba Phù tò mò hỏi.

Nguyệt Thấm Lan thuận miệng giải thích:

- Khách quý mà bệ hạ các ngươi mang về, tạm thời sẽ ở cung điện.

- A, bệ hạ đã trở về rồi sao?

Đôi mắt đẹp của Ba Phù và Cầm Phi Nhi lập tức sáng ngời, vui mừng reo lên sau đó mới thân thiện gật đầu chào hỏi thiếu nữ.

- Ừm, bữa sáng hôm nay làm nhiều chút.

Nguyệt Thấm Lan dặn dò.

- Vâng.

Ba Phù ngoan ngoãn đáp một tiếng.

Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía thiếu nữ, ra hiệu:

- Tiểu thư Cổ Tư Mỹ, mời đi theo ta.

- Vâng.

Cổ Tư Mỹ mỉm cười với nhóm tiểu hầu gái rồi xoay người đuổi theo bước chân của cô gái ưu nhã.

Nguyệt Thấm Lan dẫn thiếu nữ tới Thiên Điện, từng gian phòng đều được quét dọn định kỳ, cộng thêm nơi này là cung điện, do ở gần Trà Thụ Sinh Mệnh cho nên trong phòng không hề có bụi bặm, cô đẩy cửa phòng ra, ưu nhã nói:

- Tiểu thư Cổ Tư Mỹ tạm thời ở chỗ này được chứ?

- Được rồi, cám ơn ngươi.

Cổ Tư Mỹ cảm kích nói.

Cô bước vào trong, phòng được chiếu sáng bằng Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng, ánh sáng dịu dàng soi rọi cả gian nhà.

- Nhìn rất thoải mái.

Đôi mắt đẹp của nàng tỏa sáng.

Nguyệt Thấm Lan thanh thúy nói:

- Thích là tốt rồi, ngươi có thể đi tắm rửa một chút, một lúc nữa có thể tới nhà ăn thưởng thức bữa sáng.

- Được rồi, cám ơn ngài.

Cổ Tư Mỹ không khỏi cảm kích lần nữa.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã mỉm cười, đi vào phòng tắm giới thiệu sơ lược các loại đồ vật và cách dùng, căn dặn thêm hai câu rồi mới xoay người rời đi.

Cổ Tư Mỹ nhìn cửa phòng đóng lại, nhỏ giọng thầm thì:

- Hoá ra tắm rửa còn phải chú ý nhiều như vậy....

Cô ngồi ở trên giường một hồi, chăn nệm mềm mại khiến cô suýt nữa mệt rã rời, hai mắt nhắm lại, nhưng nghĩ đến bữa sáng thì lại lên tinh thần đi vào phòng tắm rửa mặt.

Thiếu nữ bị giam trong địa lao mấy năm, đã quen ngủ giường cây cứng rắn, cách nhiều năm như vậy mới nhìn thấy hoàn cảnh thoải mái như thế, có chút không rõ đây là hiện thực hay giấc mơ.

Bên kia, Mục Lương trở lại bên trong thư phòng, Thanh Vụ săn sóc đưa tới sữa thú nóng.

- Bệ hạ, uống ly sữa thú lót dạ một chút đi.

Cô nhẹ nhàng buông ly sữa ấm áp xuống bàn, bên trong tràn đầy sữa thú màu trắng.

- Ừm.

Mục Lương nhẹ gật đầu, bưng lên sữa thú nhấp một miếng, nghĩ tới điều gì đó, quay đầu hỏi:

- Hồ Tiên đâu rồi?

- Ngài ấy chắc còn chưa dậy.

Thanh Vụ nhẹ giọng nói.

Đôi mắt của Mục Lương trở nên hiền hòa, gật đầu nói:

- Ta cho rằng cô ấy vẫn còn ở Thành Buôn Bán Sơn Hải.

Đôi mắt đẹp của Thanh Vụ hiện ra ý cười, nói:

- Ngài ấy biết hôm nay bệ hạ trở về cho nên tối hôm qua đã trở lại cung điện.

- Tốt, ta đi xem cô ấy một chút.

Mục Lương nói xong uống một hơi cạn sạch ly sữa thú, đứng dậy rời đi thư phòng.

Thanh Vụ nhỏ giọng thầm thì:

- Cảm tình giữa bệ hạ và đại nhân Hồ Tiên thật tốt.

- Cọt kẹt ~~~

Mục Lương nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng Thiên Điện của Hồ Tiên, rèm cửa sổ còn đóng lại cho nên hoàn cảnh rất tối tăm, nhưng cũng không ảnh hưởng việc thấy rõ hoàn cảnh trong phòng.

Trên giường lớn mềm mại nổi lên một cái mụt, nửa đầu của Hồ Tiên chôn ở trong gối nằm, phân nửa đuôi lông nhung khoát lên trên người, một nửa kia rũ xuống ở cạnh giường.

Đôi mắt của Mục Lương hiện ra ý cười, an tĩnh nhìn chăm chú vào cô gái đuôi hồ ly, cho đến khi lông mi nhỏ dài của nàng ngừng run rẩy.

- Dậy rồi thì đừng giả bộ ngủ nữa.

Anh buồn cười ngồi ở mép giường, vươn tay nhéo gương mặt của cô gái đuôi hồ ly.

Hồ Tiên nghe vậy mới mở mắt ra, đôi mắt đẹp màu đỏ rực nhìn nam nhân mang theo ý giận trách, Mục Lương mới vừa đẩy cửa tiến vào thì nàng đã tỉnh rồi, chỉ là muốn giả bộ ngủ nhìn một chút xem hắn muốn làm gì, cô lười biếng vặn eo bẻ cổ, mặt mày hiện ra ý cười, quyến rũ nói:

- Ta giả bộ ngủ là vì muốn biết ngươi sẽ làm gì thôi.

- Ngươi nghĩ ta nên làm cái gì hả?

Đôi mắt đen nhánh của Mục Lương trở nên thâm thúy, sâu kín nhìn chằm chằm cô gái đuôi hồ ly.

- Ha ha ha, ta không biết nha ~~~

Hồ Tiên vứt cho Mục Lương một cái mị nhãn, vươn ngón tay câu lấy cằm của đối phương, mị hoặc nói:

- Ta muốn bệ hạ.

- ...

Yết hầu của Mục Lương nhấp nhô, trong lòng không khỏi thán phục, hồ ly đúng là hồ ly, thật sự quá câu nhân.

- Bệ hạ ~~~

Hồ Tiên ngọt ngào kêu một tiếng.

- Ngươi thật là hồ ly tinh.

Mục Lương cười khổ một tiếng, đáng tiếc hôm nay anh còn có rất nhiều chuyện phải bận rộn, không rảnh lo nhi nữ tình trường.

- Ha ha ha, ta vốn dĩ là vậy mà.

Hồ Tiên ngồi dậy, hai tay vòng lấy cổ của nam nhân.

Mục Lương hít sâu vài cái, ngửi hương thơm trên người cô gái đuôi hồ ly, cảm giác cả người đều mơ hồ.

Ánh mắt của Hồ Tiên lưu chuyển, nhẹ nhàng dán đôi môi đỏ mọng lên môi anh, lưu lại một vòng ướt át, nói:

- Ngươi phải bận rộn, ta cũng vậy, chờ khi nào giải quyết xong chuyện Hư Tộc thì bệ hạ phải ở bên cạnh ta đấy.

- Ừm.

Mục Lương nuốt nước miếng, giọng nói đã trở nên khàn khàn.

- Ha ha ha ~~~

Hồ Tiên lại cười duyên lần nữa, hỏi:

- Thích ta gọi ngươi là bệ hạ hay gọi tên?

- Cả hai đều thích.

Ánh mắt của Mục Lương thâm thúy.

Hồ Tiên nâng lên cằm trắng nõn, quyến rũ nói:

- Hoặc ta cũng có thể gọi ngươi là ca ca nha.

Mục Lương không nhịn được hỏi:

- Ngươi học những lời này ở trên TV sao?

- Bị phát hiện rồi.

Hồ Tiên cười khúc khích.

Có một đoạn thời gian cô rất thích xem kịch trên TV, ban đêm làm xong việc sẽ đi ngâm mình một hồi, sau đó chọn một bộ phim truyền hình vừa xem vừa hưởng thụ tiểu hầu gái xoa bóp.

Mục Lương cười khổ một tiếng, thảo nào cảm thấy những lời này rất quen thuộc, thì ra đều là lời kịch do hắn viết.

- Được rồi, ngươi mau ra ngoài đi, ta muốn rửa mặt thay quần áo.

Hồ Tiên buông tay ra, đứng dậy đuổi người.

Mục Lương dịu dàng nói:

- Ta ở đây cũng không gây ảnh hưởng.

- Không được, nếu thế thì cả hai cũng không cần ăn bữa sáng nữa.

Hồ Tiên trợn trắng mắt, tin tưởng Mục Lương rõ ràng ý của mình.

- Được rồi.

Trong mắt của Mục Lương lộ cảm xúc tiếc nuối, bất đắc dĩ đứng dậy rời đi Thiên Điện.

Anh trở lại thư phòng, Nguyệt Thấm Lan đang ngồi ở trên ghế sô pha lật xem văn kiện, thấy anh tiến đến không khỏi hơi nhướng mày.

Cô buông hai chân đang bắt chéo, ưu nhã nói:

- Ta còn tưởng rằng tới trưa mới có thể gặp lại ngươi.

- Khụ khụ ~~~

Mục Lương vội ho khan hai tiếng, vẻ mặt không thay đổi ngồi ở trên long ỷ.

Anh vỗ vỗ tay của nữ nhân, bình thản nói:

- Làm sao có chuyện đó được chứ, ta còn có rất nhiều chuyện phải bận rộn.

- Ngươi biết thế là tốt rồi, mau phê duyệt hết những văn kiện này đi, buổi chiều ta cần dùng tới.

Nguyệt Thấm Lan hất cằm lên ra hiệu từng chồng văn kiện nằm trên mặt bàn.

- ... Đã biết.

Mục Lương cười khổ một tiếng, nhận mệnh cầm lấy văn kiện bắt đầu phê duyệt.

Bình Luận (0)
Comment