Ba Phù thấy nữ nhân nghiêng đầu khó hiểu, vì vậy dẫn cô đi tới trước, chuẩn bị để cho đối phương chính mắt nhìn thấy phát sóng chung.
Hai người len lỏi đi qua đám người tới trước màn chiếu phim, ngước mắt là có thể thấy rõ hình ảnh ở trên màn chiếu phim, đó là hình ảnh bên trong Rừng Vạn Khô, bầy Hư Quỷ đang tấn công thành Phi Điểu.
- Kiệt kiệt kiệt ~~~
Dáng dấp dữ tợn của Hư Quỷ chiếu vào tầm mắt mọi người tại quảng trường, trường hợp bên trong màn ảnh có chút hỗn loạn, Kỵ Sĩ thành Phi Điểu và Hư Qủy Lao vào đánh giết nhau, cứ cách một đoạn thời gian thì linh khí đại pháo sẽ khởi động, mỗi lần đều sẽ làm cho một mảnh Hư Quỷ ngã xuống.
- A ~~~
Cổ Tư Mỹ hoảng sợ nhảy dựng, trong đầu đều là hình ảnh Hư Quỷ cắn đứt cơ thể con người, dáng dấp miệng đầy thịt nhầy nhụa kia khiến người ta buổi tối gặp ác mộng.
- Những thứ này chính là Hư Quỷ.
Ba Phù giới thiệu với giọng điệu ngưng trọng.
- Thật là đáng sợ.
Cổ Tư Mỹ run rẩy, trong cơ thể có thứ gì đó vỡ nát, chỉ là cô không có nhận thấy được.
Ba Phù vỗ vỗ lưng thiếu nữ, trấn an vài câu rồi kéo cô rời khỏi.
- Chúng ta đã trở về rồi.
Giọng nói thanh thúy của Ba Phù vang lên.
Cô đi vào chính sảnh cung điện, phía sau là Cổ Tư Mỹ với vẻ mặt mờ mịt và hốt hoảng.
- Hoan nghênh trở về ~~~
Mễ Nặc ngọt ngào lên tiếng.
Cô gái tai thỏ lưu ý đến thần sắc của Cổ Tư Mỹ, không khỏi nhìn về phía tiểu hầu gái, nhỏ giọng hỏi:
- Tiểu thư Cổ Tư Mỹ bị làm sao vậy?
- Ta mang cô ấy đi xem phát sóng chung, có lẽ là bị kích thích bởi dáng vẻ của Hư Quỷ.
Ba Phù hạ giọng trả lời.
Cô quay đầu liếc nhìn thiếu nữ đang đứng thất thần, tiếp tục nói:
- Cô ấy bị nhốt trong địa lao đã nhiều năm, không hề hay biết thay đổi ở bên ngoài, bây giờ nhìn thấy có lẽ Hư Quỷ nhất thời bị giật mình.
Mễ Nặc nghe vậy trong mắt không khỏi lộ ra vẻ thương xót, nói:
- Thì ra là thế, cô ấy bị nhốt mấy năm không thể liên lạc với bên ngoài, thật là đáng thương.
Ba Phù gật đầu nhận đồng, ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ tăng thêm mấy phần đồng tình.
Cổ Tư Mỹ không khỏi hỏi:
- Hư Quỷ thật sự tồn tại sao?
Mễ Nặc thanh thúy đáp:
- Đương nhiên là thật rồi, trong vương quốc còn nuôi Hư Quỷ để nghiên cứu nha.
Đúng vậy, Mục Lương chăn nuôi mấy con Hư Quỷ ở trong vương quốc Huyền Vũ, thuận tiện để Vưu Phi Nhi làm nghiên cứu.
Giọng nói của Cổ Tư Mỹ run nhè nhẹ:
- Ta có thể đi nhìn nó không?
- Xin lỗi, chuyện này phải có Mục Lương gật đầu bằng lòng mới được, ta không thể tự tiện làm chủ.
Mễ Nặc lắc đầu, đôi tai thỏ lông nhung lung lay vài cái.
- Vậy thì thôi.
Cổ Tư Mỹ rầu rĩ lên tiếng.
Hôm nay thế giới quan của cô đã sụp đổ, biết được bên kia Kênh Sương Mù còn có một đại lục khác, lại còn biết có Hư Tộc giết người làm thức ăn.
Kinh người hơn chính là mười ngày sau, Hư Quỷ Hoàng sẽ thức tỉnh, nếu như nhân loại thất bại thì hai mảnh đại lục đều sẽ bị hủy diệt.
Trên đường từ Chủ Thành trở về Khu Vực Trung Ương, Cổ Tư Mỹ đều luôn tiêu hóa những tin tức mới này, hiện tại vẫn cảm thấy mọi thứ không quá chân thực.
Mễ Nặc lên tiếng trấn an:
- Không cần lo lắng, ngươi không cần phải ra chiến trường.
Ngoại trừ mang huyết mạch Ma Pháp Thần thì Cổ Tư Mỹ chính là một người bình thường, tay không thể cầm đao, vai không thể gánh khiên.
- Ừ đúng rồi, ở trong vương quốc Huyền Vũ, tạm thời ngươi sẽ rất an toàn, không cần lo lắng.
Ba Phù gật đầu nhận đồng.
Cổ Tư Mỹ cười khổ một tiếng, thực lực của tiểu hầu gái trước mắt còn mạnh hơn bản thân, cô ra chiến trường chỉ có thể làm trở ngại chứ không giúp ích được gì.
- Mọi người đang nói chuyện gì thế?
Một giọng nói ôn hoà vang lên, Mục Lương cất bước đi vào cung điện, phía sau là cô gái tóc trắng Ly Nguyệt.
- Bệ hạ.
Ba Phù ngoan ngoãn hành lễ.
Cổ Tư Mỹ cũng vội hành lễ, ánh mắt rơi vào trên mặt Mục Lương, lộ ra dáng vẻ muốn nói lại thôi.
- Có gì thì cứ nói đi.
Mục Lương nhàn nhạt lên tiếng.
Cổ Tư Mỹ không khỏi nói ra lời trong lòng:
- Bệ hạ, ta muốn đi nhìn thử Hư Quỷ còn sống, có được không?
Mục Lương hơi nhướng mày, suy nghĩ một chút rồi đáp:
- Có thể, Ly Nguyệt, ngươi mang cô ấy đi căn cứ Không Quân, trở về trước bữa tối là được.
- Vâng.
Ly Nguyệt đáp một tiếng.
- A, đi căn cứ Không Quân? Bên kia lại xuất hiện Hư Quỷ sao?
Đôi mắt xanh lam của Mễ Nặc trừng lớn.
Mục Lương bình thản trả lời:
- Ừm, hiện tại hẳn là mới khai chiến, bây giờ đi qua vừa vặn có thể nhìn thấy.
- Vậy thì các ngươi nhanh chóng đi thôi, đến trễ sẽ không thể thấy được.
Mễ Nặc nghe vậy lập tức thúc giục.
- Ồ ồ, tốt.
Cổ Tư Mỹ dấu hỏi đầy đầu, rời khỏi cung điện cùng với cô gái tóc trắng, đi đến Cửa Không Gian Truyền Tống được đặt ở tầng một Khu Vực Trung Ương.
Mục Lương nhìn về phía Mễ Nặc, dịu dàng hỏi:
- Chị Thấm Lan của ngươi đã trở lại chưa?
- Vẫn vẫn chưa, hẳn là trước khi trời tối mới trở về.
Mễ Nặc lắc đầu đáp.
- Tốt, vậy ta đi thư phòng.
Mục Lương gật đầu một cái, cất bước trở về thư phòng.
...
Bên kia, Ly Nguyệt mang theo Cổ Tư Mỹ đi qua Cửa Không Gian Truyền Tống.
- Ông ~~~
Cửa Truyền Tống ở Căn cứ Không Quân được liên thông, vòng xoáy không gian nhanh chóng xoay tròn, Ly Nguyệt và Cổ Tư Mỹ đi ra khỏi vòng xoáy.
- Đông đông đông ~~~
Hai người mới vừa đi ra khỏi Cửa Không Gian Truyền Tống thì bên tai đã tràn đầy tiếng trống kinh thiên động địa, từng tiếng một khiến cơ thể phải run rẩy.
Ly Nguyệt quay đầu hỏi:
- Có thể chịu nổi không?
- Có thể, có thể.
Giọng nói của Cổ Tư Mỹ đều run rẩy.
- Vậy thì đi thôi.
Ly Nguyệt nhàn nhạt gật đầu, mang theo thiếu nữ rời khỏi gian phòng đặt Cửa Truyền Tống.
- Cộp cộp cộp ~~~
Hai người bước lên trên đỉnh tường thành, vừa vặn có vài binh sĩ đi ngang qua, tay xách theo vũ khí và dược vật.
- Nhanh tay nhanh chân lên một chút, chẳng lẽ các ngươi chưa ăn cơm sao?
Thái Khả Khả đứng ở phía xa hô to.
Cô lớn tiếng gầm thét:
- Chạy nhanh lên, bên kia có thương binh, mau đi xuống dưới trị liệu, bọn họ đều là chiến hữu của các ngươi, chậm trễ vài giây sẽ chết!
Cổ Tư Mỹ ngơ ngác đứng nhìn, binh sĩ bên cạnh chạy tới chạy lui, khiêng thương binh rời khỏi, lại ôm vũ khí mới trở về, không ai rảnh dừng lại để ý tới hai người.
- Những sinh vật kia chính là Hư Quỷ.
Ly Nguyệt dẫn Cổ Tư Mỹ tới bên tường thành, xuyên qua lỗ thủng trên bờ tường thành có thể nhìn thấy biên giới Huyền Vũ phía xa xa.
Bên ngoài biên giới Huyền Vũ, Hư Quỷ thành đàn đang khởi xướng tiến công, các binh sĩ Không Quân và binh sĩ Hải Quân thì đang ra sức ngăn cản.
Cổ Tư Mỹ nhìn về phía biên giới Huyền Vũ, đồng tử kịch liệt co rụt lại, lũ Hư Quỷ đều có dáng vẻ dữ tợn đáng sợ, hình như bọn nó là máy móc không có cảm tình, khởi xướng tiến công hết đợt này tới đợt khác.
- Linh khí đại pháo chuẩn bị, bắn!
Nguyệt Phi Nhan cao giọng ra lệnh.