Giọng nói của cô gái tóc đỏ gọi lại lực chú ý của Cổ Tư Mỹ, ánh mắt rơi ở trên người đối phương, khôi giáp đỏ rực kia cực kỳ gây chú ý.
Vẻ mặt của Nguyệt Phi Nhan lạnh như băng, đưa ra từng chỉ lệnh xuống phía dưới, nhóm binh lính lập tức thực thi.
Nhìn cảnh tượng mưa bom bão đạn làm cho cơ thể của Cổ Tư Mỹ cứng đờ hồi lâu, trong lòng lập tức bị Hư Quỷ hù dọa.
- Thì ra toàn bộ đều là thật….
Giọng nói của Cổ Tư Mỹ run rẩy.
Ly Nguyệt lạnh nhạt nói:
- Nếu như vương quốc Huyền Vũ không chống đỡ được Hư Tộc, kế tiếp sẽ đến lượt đại lục của các ngươi chịu khổ.
Cổ Tư Mỹ cứng ngắc gật đầu:
- Ta hiểu rõ...
- Ngươi đứng chờ ta ở đây, đừng chạy lung tung.
Ly Nguyệt bỏ lại một câu rồi nhảy xuống tường thành, mượn cơ thể của Ong Thợ đang đậu giữa không trung để làm nơi đặt chân, tới gần Hư Quỷ xa xa.
Cổ Tư Mỹ há hốc mồm, nhìn cô gái tóc trắng lấy ra một cây trường cung từ hư không, đứng trên người Ong Thợ bắt đầu bắn tên.
- Hưu hưu hưu ~~~
Từng mũi tên bay ra, tinh chuẩn xuyên thủng đầu của Hư Quỷ, ngay sau đó các mũi tên phát nổ, toàn bộ Hư Quỷ bị bắn trúng đều chết tại chỗ.
Tốc độ bắn tên của Ly Nguyệt rất nhanh, có đôi khi giống như là không cần nhắm bắn, mũi tên tùy ý đặt lên trên dây cung, vừa buông tay ra thì mũi tên sắc bén đã bay vụt ra ngoài.
Tộc Tinh Linh đều xem ngây người, độ tinh chuẩn của cô gái tóc trắng còn cao hơn bọn họ.
- Hưu hưu hưu ~~~
Ly Nguyệt một lần rút ra sáu mũi tên, đôi mắt đẹp màu trắng bạc hiện lên tia sáng lạnh lẽo, tay nắm dây cung buông ra, sáu mũi tên lập tức bị bắn ra ngoài, tất cả đều đánh trúng sáu con cấp bậc Hư Quỷ tầm trung.
- Ầm ầm ~~~
Ở trong tiếng nổ mạnh liên tiếp, toàn bộ Hư Quỷ bị trúng tên đều chết bất đắc kỳ tử.
Trận chiến đấu này giằng co nửa giờ, sau khi xác định toàn bộ Hư Quỷ bị đánh gục thì cô gái tóc trắng mới trở lại trên tường thành, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
- Ly Nguyệt, các ngươi đi về trước đi, ta quét dọn chiến trường xong sẽ về.
Nguyệt Phi Nhan đứng xa xa hô một tiếng.
- Tốt.
Ly Nguyệt bình tĩnh gật đầu.
Cô nhìn về phía Cổ Tư Mỹ đang ngẩn người, phất tay nói:
- Đi thôi, chúng ta trở về.
- Ồ ồ, tốt.
Yết hầu của Cổ Tư Mỹ nhấp nhô, nhìn cô gái tóc trắng trở về bằng con đường cũ với ánh mắt phức tạp.
- Cộp cộp cộp ~~~
Ly Nguyệt mang theo Cổ Tư Mỹ trở về cung điện, đám người Ba Phù đi tới nghênh đón.
Tiểu Tử thấy cô gái tóc trắng một thân mồ hôi, vội vàng nói:
- Tiểu thư Ly Nguyệt, ta đi chuẩn bị nước cho ngài tắm.
- Ừm.
Ly Nguyệt gật đầu.
Cô nhìn Cổ Tư Mỹ vẫn là thần sắc ngây ngốc, lạnh nhạt nói:
- Ta đi tắm rửa, ngươi có thể nghỉ ngơi một chút.
- Tốt.
Cổ Tư Mỹ hít sâu một hơi, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Cô gái tóc trắng đi tới Thiên Điện, tiểu hầu gái vội vàng đuổi theo hỗ trợ cởi Khôi Giáp U Linh trên người cô xuống, lại săn sóc lau chùi sạch sẽ vết máu, cần phải bảo dưỡng cho tốt.
Cổ Tư Mỹ ngồi xuống ghế sô pha, tiểu hầu gái quan tâm đưa tới một ly trà nóng.
Thanh Vụ thanh thúy nói:
- Tiểu thư Cổ Tư Mỹ, uống ly trà nóng đi, có thể trấn an tâm thần.
- Tốt, cám ơn ngươi.
Trên mặt Cổ Tư Mỹ lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, cầm ly trà nhấp từng ngụm một.
Một ly trà nóng xuống bụng, cô cảm giác cả người thoải mái hơn rất nhiều.
- Cộp cộp cộp ~~~
Nguyệt Thấm Lan trở lại cung điện, thấy thiếu nữ đầy mặt ưu sầu, trong lòng có chút ngạc nhiên.
Cô ưu nhã hỏi thăm:
- Cô ấy bị làm sao vậy?
Thanh Vụ lắc đầu, không biết thiếu nữ đã bị kích thích gì khi đến căn cứ Không Quân.
Nguyệt Thấm Lan không có hỏi nhiều, xoay người đi tới thư phòng.
- Cộc cộc cộc ~~~
Cô gõ cửa thư phòng, bên trong truyền ra giọng nói của Mục Lương mới đẩy cửa mà vào.
- Trở về rồi à.
Mục Lương ngước mắt nhìn cô gái ưu nhã.
Cô lắc eo nhỏ đi tới bên cạnh hắn, buông văn kiện mới mang về xuống bàn rồi ưu nhã nói:
- Hai phần văn kiện này tương đối gấp, ngươi đọc trước đi, những thứ khác có thể để tối nay lại phê duyệt.
- Tốt.
Mục Lương mở ra văn kiện bắt đầu phê duyệt.
Nguyệt Thấm Lan ngồi bắt chéo chân, hỏi:
- Cổ Tư Mỹ bị làm sao vậy, ta vừa về đã nhìn thấy cô ấy ngồi thẫn thờ trong chính sảnh.
Mục Lương thuận miệng giải thích một câu:
- Ta bảo Ly Nguyệt mang cô ấy đến căn cứ Không Quân một chuyến, cô ấy bảo là muốn đi xem Hư Quỷ.
Nguyệt Thấm Lan nghe vậy hơi nhướng mày, suy đoán:
- Cô ấy là bị dọa sợ à?
- Có lẽ là vậy.
Mục Lương nói không chút để ý.
- Được rồi, không nói về cô ấy nữa.
Nguyệt Thấm Lan nhẹ gật đầu.
Thần sắc của cô chuyển sang nghiêm túc, nói:
- Thành Phi Điểu đang gánh chịu áp lực rất lớn, có cần phái binh sĩ đi qua tiếp viện không?
Thành Phi Điểu vẫn luôn là tòa thành trọng điểm mà Hư Tộc "chăm sóc", bắt đầu từ tháng trước, Hư Quỷ vẫn luôn tấn công ngày đêm không ngừng nghỉ.
Nếu như không phải có Mộc Phân Thân thỉnh thoảng ra tay thì có lẽ thành Phi Điểu đã bị Hư Tộc công phá rồi.
Bút trong tay Mục Lương không ngừng bay múa, hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Để người của Hiệp Hội Ma Pháp Sư đi trợ giúp thành Phi Điểu đi.
Nguyệt Thấm Lan chớp chớp đôi mắt màu xanh nước biển, nhận đồng nói:
- Cũng được, tối nay ta đi hỏi vương quốc Pháp Tư chuẩn bị thế nào rồi.
- Ừm.
Mục Lương đáp một tiếng.
Hắn lại hỏi:
- Còn tình huống thành Dạ Nguyệt thì sao?
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã trả lời:
- Bên kia còn có thể kiên trì, có Hi Đức Vưu Kỳ ở đó, sẽ không bị công phá trong đoạn thời gian ngắn.
- Vậy là tốt rồi.
Mục Lương gật đầu một cái, khép lại văn kiện đã phê duyệt xong và đưa cho nữ nhân.
Nguyệt Thấm Lan lật xem một lần rồi thu hồi, thanh thúy nói:
- Nghe Ly Nguyệt nói là đã kết thúc thẩm vấn mấy người của Bất Hủ Chúng, ngươi xem qua báo cáo thẩm vấn chưa?
- Vẫn chưa, có cái gì đặc biệt à?
Mục Lương cảm thấy hứng thú hỏi.
Nguyệt Thấm Lan lắc đầu, ưu nhã nói:
- Ta biết tới không nhiều lắm, tối nay ngươi bảo Ly Nguyệt nói đi.
- Thế cũng được.
Đáy mắt của Mục Lương hiện lên tia sáng lạnh lẽo.
Hiện tại hắn không muốn động tới Bất Hủ Chúng, chờ giải quyết xong chuyện Hư Tộc thì mới tính sổ sau, nhưng nếu như người của Bất Hủ Chúng vẫn còn nhảy nhót trong vương quốc Huyền Vũ thì hắn sẽ không ngại xử lý.
Mục Lương gõ ngón tay lên mặt bàn, lại hỏi:
- Tình huống bên Ôn Sa thế nào?
Nguyệt Thấm Lan hơi nghiêng người tới trước, cười nhạt nói:
- Cô ấy rất mạnh, hỗ trợ giết rất nhiều Hư Quỷ.
- Vậy hiện tại cô đang ở đâu?
Mục Lương kinh ngạc hỏi.
Hắn vốn tưởng rằng Ôn Sa sẽ không thèm để ý chuyện này, hiện tại xem ra là không phải.
Nguyệt Thấm Lan lấy ra cuốn sổ rồi lật hai trang, ôn hòa nói:
- Sắp đến thành Tấn Nguyên.
- A? Sao cô ấy lại đến thành Tấn Nguyên?
Trên mặt của Mục Lương lộ ra thần sắc vô cùng kinh ngạc.