Cô gái Ma Cà Rồng lôi kéo Nguyệt Phi Nhan ngồi xuống ghế sô pha, hỏi thăm cô gái tóc đỏ những chuyện phát sinh trong mười ngày nàng phục sinh.
- A, trong mười ngày đã xảy ra nhiều chuyện như vậy sao, đáng tiếc là ta đều bỏ lỡ.
Đôi mắt màu vàng óng của Hi Bối Kỳ trừng lớn.
Nguyệt Phi Nhan trợn trắng mắt:
- Ngươi không có việc gì là tốt rồi, bỏ lỡ những việc này thì cũng chẳng tổn thất gì cả.
Hi Bối Kỳ chớp mắt nói:
- Nói thì nói như vậy, nhưng nghe ngươi kể khiến ta cảm thấy chúng nó dường như đều rất thú vị.
- Hiện tại chúng ta không có thời gian để chơi đùa đâu, Hư Quỷ Hoàng sắp thức tỉnh, chỉ còn lại chưa tới hai mươi ngày thôi!
Sắc mặt của Nguyệt Phi Nhan biến đến nghiêm túc.
Hi Bối Kỳ sửng sốt một chút, vươn tay quơ quơ trước mặt cô gái tóc đỏ, ngạc nhiên nói:
- Ta chỉ mới biến mất mười ngày thôi, tại sao lại cảm giác ngươi như là thay đổi thành một người khác?
- Cái này gọi trưởng thành, mẹ ta nói như vậy.
Nguyệt Phi Nhan phách lối hất cằm lên.
Hi Bối Kỳ trầm mặc một hồi rồi chậm rãi gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Đúng là chín chắn hơn so với trước đây, nhìn ngươi già dặn hơn rất nhiều.
- Ngươi nói cái gì hả?
Đôi mắt màu đỏ của Nguyệt Phi Nhan trừng lớn, tức giận đến nghiến răng.
- Ha ha ha ~~~
Hi Bối Kỳ cười đến ôm bụng, vội vàng xin tha:
- Không phải, ta nói giỡn thôi!
Nguyệt Phi Nhan trợn trắng mắt, nói:
- Dù ta có già thì ngươi vẫn lớn tuổi hơn ta.
- ...Được rồi, ngươi có thể câm miệng.
Hi Bối Kỳ sừng sộ, hiển nhiên bị chọt vào chỗ đau.
Cô đã hai mươi mốt tuổi, qua mấy tháng nữa sẽ đến sinh nhật hai mươi hai tuổi, còn lớn hơn vài tuổi so với đám người Ly Nguyệt.
Nguyệt Phi Nhan chuyển sang thần sắc nghiêm túc, nói:
- Ngươi đừng nóng giận, trong mười ngày ngươi không có ở đây, mỗi ngày ta đều rất bận rộn.
Hi Bối Kỳ nghe vậy sắc mặt hiền hòa lại, nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Ngươi vất vả rồi, nghỉ ngơi vài ngày đi, để ta canh gác căn cứ Không Quân.
Nguyệt Phi Nhan lắc đầu, nói không chút để ý:
- Không cần đâu, cứ giống như trước đây là tốt rồi, muốn nghỉ ngơi thì cũng phải chờ tới khi Hư Tộc biến mất mới được.
- Ừm, tất cả mọi người đều cố gắng như vậy, chúng ta không thể cản trở.
Hi Bối Kỳ nhận đồng nói.
- Đúng.
Nguyệt Phi Nhan lên tiếng, rồi nhìn vào đôi mắt của cô gái Ma Cà Rồng, vươn tay ôm chặt đối phương, giọng điệu rầu rĩ:
- Có thể nhìn thấy ngươi lần nữa thật sự là quá tốt.
- Hì hì, trong khoảng thời gian ta không có ở đây, khẳng định là ngươi rất buồn chán đúng không?
Ánh mắt của Hi Bối Kỳ hiền hòa, giơ tay vỗ vỗ lưng cô gái tóc đỏ.
Nguyệt Phi Nhan phách lối nói:
- Đúng là có chút buồn chán, không có ai cãi nhau với ta.
- Yên tâm, từ hôm nay trở đi sẽ có.
Hi Bối Kỳ thọc cùi chỏ vào eo cô gái tóc đỏ rồi cười nói.
Nguyệt Phi Nhan nhoẻn miệng cười, vươn tay véo má bạn tốt giống như là nhào nặn đất dẻo cao su.
- Buông tay ra!
Hi Bối Kỳ giận quá hóa cười, hai người cười giỡn ầm ĩ một hồi ở trên ghế sô pha.
Gần một tiếng sau, nhóm tiểu hầu gái chuẩn bị xong bữa sáng, các cô gái lại gặp nhau ở nhà ăn, cùng thưởng thức bữa sáng.
- Mục Lương, hôm nay ngươi muốn làm gì thế?
Hi Bối Kỳ ngây thơ hỏi.
Mục Lương giải thích ngắn gọn lịch trình làm việc hôm nay của mình:
- Ta còn rất nhiều công việc chất đống chưa xử lý, làm xong còn phải nghiên cứu vũ khí mới.
Anh muốn chế tạo vũ khí thẩm phán mới, gia tăng thêm phần thắng khi đối phó Hư Tộc.
- Có cần ta giúp một tay không?
Cổ Tư Mỹ thanh thúy hỏi.
Mục Lương ngước mắt nhìn về phía thiếu nữ, hai người bốn mắt nhìn nhau, anh có thể nhận thấy sự chăm chú và thành khẩn của đối phương.
Cổ Tư Mỹ chớp mắt, nỗ lực làm trên mặt mình lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
Mục Lương suy nghĩ một chút, bình thản nói:
- Ngươi có thể giúp đỡ quét tước cung điện hay tưới cây gì gì đó.
- ...Không có chuyện nào khác mà ta có thể giúp sao?
Khóe mắt của Cổ Tư Mỹ giật một cái.
- Ta suy nghĩ một chút.
Mục Lương nghe vậy trầm tư vào giây, chần chờ một lúc, sau đó vẫn là nói:
- Phòng dệt ở tầng bảy còn thiếu người, ngươi có thể đi học cách dệt vải sợi tơ Tằm.
Đôi mắt đẹp của Hồ Tiên hiện lên ý cười, Cổ Tư Mỹ là một người bình thường, những chỗ có thể giúp thật sự rất hạn chế, chỉ có thể làm những công việc thông thường.
- ....
Cổ Tư Mỹ hít sâu một hơi, đè xuống sự phiền muộn trong lòng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, lần này cô không có từ chối.
Ánh mắt của Mục Lương thâm thúy, đột nhiên nói:
- Ngươi tới đây một chút.
Cổ Tư Mỹ sửng sốt, trên mặt mang theo chút nghi ngờ đứng dậy đi tới trước mặt Mục Lương.
Các cô gái cũng cảm thấy khó hiểu, ai nấy đều dừng ăn cơm và nhìn về phía hai người.
Mục Lương bình thản nói:
- Vươn tay cho ta.
Cổ Tư Mỹ chớp mắt, ngoan ngoãn đặt tay của mình lên trên bàn tay to rộng của nam nhân, tim bắt đầu đập nhanh hơn, không biết anh muốn làm gì.
Mục Lương cầm cổ tay của thiếu nữ, nhắm mắt lại dùng tinh thần lực thăm dò cơ thể thiếu nữ, đi về phía vị trí chứa đựng ma lực.
Chân mày anh đột nhiên cau lại, "phần bụng" vốn dĩ trống trải của thiếu nữ xuất hiện một chút ma lực, đây là chuyện trước đó không có.
Mục Lương kinh ngạc mở mắt ra, khó hiểu hỏi:
- Ngươi hấp thu ma lực lúc nào thế?
- Cái gì?
Trên mặt của Cổ Tư Mỹ lộ ra biểu cảm ngạc nhiên.
Ngải Lỵ Na kinh ngạc nói:
- A, cô ấy không phải là người bình thường sao, tại sao trong cơ thể lại có ma lực chứ?
- Cho nên ta mới cảm thấy kỳ quái.
Mục Lương chậm rãi gật đầu.
Lúc này, Cổ Tư Mỹ dường như đã rõ ràng chuyện gì xảy ra, vừa kinh ngạc vừa vui mừng hỏi:
- Ý của ngươi là ta có thể ngưng tụ ma lực trở thành Ma Pháp Sư?
- Ừm, có thể là huyết mạch của ngươi thức tỉnh rồi, mặc dù không biết là chuyện gì xảy ra.
Mục Lương trầm giọng nói.
- Thật tốt quá, rốt cuộc thì ta có thể trở thành một Ma Pháp Sư chân chính!
Hai mắt của Cổ Tư Mỹ lập tức đỏ lên, thân mang huyết mạch Ma Pháp Thần, làm sao cô có thể cam tâm tình nguyện sống hết một đời như người bình thường được.
- Ăn sáng trước đi, ăn no rồi ta lại kiểm tra kỹ hơn.
Mục Lương bình thản nói.
- Vâng.
Cổ Tư Mỹ gật đầu thật mạnh, trở lại chỗ ngồi của mình, chỉ là biểu cảm vui mừng và kích động trên mặt không biến mất.
Cung điện.
Sau khi bữa sáng kết thúc, Cổ Tư Mỹ đi theo Mục Lương đến thư phòng.
Anh ngồi trên long ỷ, ra hiệu với thiếu nữ:
- Tùy tiện tìm một chỗ ngồi đi.
- Được.
Cổ Tư Mỹ đáp một tiếng nhưng không dám thật sự tùy tiện ngồi, mà là quy củ ngồi ở đối diện Mục Lương.
Cô có chút khẩn trương và tâm thần bất định, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nam nhân, lòng bàn tay đều toát ra mồ hôi.
- Thả lỏng đi, kết quả xấu nhất cũng chỉ là công dã tràng một hồi thôi.
Mục Lương lên tiếng trấn an.
- ...
Cổ Tư Mỹ co giật khóe miệng, chính là bởi vì như vậy nên mới khiến cô khẩn trương và thấp thỏm, cô không muốn nhìn thấy hy vọng của mình tiêu tan.