Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 236 - Chương 2882 - Hi Bối Kỳ Sống Lại

Chương 2882 - Hi Bối Kỳ Sống Lại
Chương 2882 - Hi Bối Kỳ Sống Lại

Cổ Tư Mỹ ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này, một nữ nhân mọc ra từ cây nấm lớn, nếu không phải nhìn thấy tận mắt thì sợ là không ai tin tưởng, quả thật là một kỳ tích kỳ lạ.

- Cô ấy thế nào rồi?

Cô quan tâm hỏi.

Nguyệt Phi Nhan lo lắng nói:

- Có hô hấp, cũng có tim đập, nhưng tại sao vẫn chưa tỉnh lại chứ?

- Mục Lương, ngươi mau nhìn xem.

Ly Nguyệt vội vàng lên tiếng.

Mục Lương đi lên trước, đặt lòng bàn tay lên trán cô gái Ma Cà Rồng, nhắm mắt lại tỉ mỉ cảm thụ cơ thể của thiếu nữ.

Anh rót lực lượng tinh thần vào trong cơ thể thiếu nữ, tỉ mỉ kiểm tra từ trong ra ngoài rồi từ ngoài vào trong một lần, cuối cùng mới thu hồi tay lại.

- Thế nào rồi?

Nguyệt Phi Nhan hỏi.

Khóe miệng của Mục Lương giật giật, nói:

- ...Không có gì, cô ấy chỉ là đang ngủ mà thôi.

- Hả?

Mễ Nặc sửng sốt một chút.

- Chỉ là đang ngủ thôi sao?

Các cô gái kinh ngạc thốt lên.

- Anh ~~~

Hi Bối Kỳ bị cô gái tóc đỏ ôm ở trong ngực chợt ưm một tiếng, lông mi nhỏ dài run lên rồi chậm rãi mở mắt ra, dáng vẻ giống như là vừa mới tỉnh ngủ.

Đôi mắt màu vàng óng của cô hiện lên một mảnh mờ mịt, khi đối diện với tầm mắt của mọi người thì ý thức mới từ từ trở về.

- Tỉnh, thật sự tỉnh lại rồi!

Nguyệt Phi Nhan lập tức vui mừng reo lên.

Ny Cát Sa thở phào nhẹ nhõm :

- Thật tốt quá, không sao là tốt rồi.

Ngôn Băng nhỏ giọng nói:

- Nhưng thoạt nhìn cô ấy không quá thông minh cho lắm thì phải?

- Ai mới tỉnh ngủ cũng như vậy mà, không sao đâu.

Ngải Lỵ Na xua tay.

Hi Bối Kỳ chớp mắt, giọng nói yếu ớt :

- Mọi người làm sao vậy?

- Ô ô ô, ngươi không sao là tốt rồi.

Nguyệt Phi Nhan không khỏi khóc to, từng giọt nước mắt rơi lên trên mặt cô gái Ma Cà Rồng.

Hi Bối Kỳ càng thêm sửng sốt, hoảng sợ nói:

- A? Sao đột nhiên ngươi lại khóc thế? Ai bắt nạt ngươi?

Cô còn muốn nói điều gì đó nhưng rất nhanh phát hiện mình không mặc gì cả, sau đó lại nhìn thấy đôi mắt thâm thúy của Mục Lương, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng.

- A.. A.. A.. Quần áo của ta đâu?

Hi Bối Kỳ hét lên.

- A, ta quên mặc quần áo cho ngươi.

Nguyệt Phi Nhan dừng khóc, vội vã lấy ra một bộ quần áo từ trong ma cụ không gian tùy thân, lanh lẹ khoác lên trên người bạn thân.

Hi Bối Kỳ đỏ mặt, len lén nhìn về phía Mục Lương, thấy anh đã quay lưng lại thì mới âm thầm thở phào một hơi.

Hồ Tiên ngồi xổm xuống, sửa sang mái tóc rối bù của thiếu nữ, hỏi:

- Cảm giác thế nào, có thấy chỗ nào không thoải mái không?

- Đúng vậy, ngươi mới sống lại, cơ thể mới có chỗ nào không thích ứng sao?

Nguyệt Thấm Lan quan tâm hỏi.

- Cơ thể mới? Sống lại?

Hi Bối Kỳ càng thêm nghi ngờ, nhưng rất nhanh từng đoạn ký ức tràn vào đầu, là hình ảnh trước khi cô bị Hư Quỷ xé thành mảnh nhỏ.

Cơ thể cô cứng đờ, càng nhiều ký ức ùa tới, là ký ức sau khi biến thành Nấm Kỳ Huyễn, cô có thể nhìn thấy người trong cung điện đều đến xem cô mỗi ngày.

Mục Lương đã xoay người lại, ôn hòa hỏi:

- Đã nhớ lại chưa?

- Ừ ừ, ta nhớ hết rồi, may mà nhờ có ngươi, nếu không thì ta đã chết thật rồi.

Hi Bối Kỳ gật đầu thật mạnh, vành mắt đỏ lên.

Cảm giác tử vong thật không dễ chịu, sự tuyệt vọng đó khiến cô hít thở không thông.

Trong thời gian mười ngày biến thành Nấm Kỳ Huyễn, thiếu nữ cảm nhận được sự quan tâm của mọi người đối với mình, làm cho cảm giác tuyệt vọng kia dần dần biến mất.

Mục Lương chậm rãi gật đầu, dịu dàng trấn an :

- Không có gì là tốt rồi, ngươi cảm nhận xem trong cơ thể có gì thay đổi không, nếu có chỗ nào không thoải mái thì lập tức nói cho ta biết.

- Ừ ừ.

Hi Bối Kỳ gật đầu thật mạnh, ngoan ngoãn nhắm mắt lại cảm thụ cơ thể biến hóa.

Hồ Tiên đứng dậy, nhẹ giọng nói:

- Thoạt nhìn tốt vô cùng, da dẻ còn trắng hơn trước một chút.

Nguyệt Phi Nhan hít nước mũi, hai mắt nhìn chằm chằm bạn thân không nháy một cái.

Qua một hồi lâu, Hi Bối Kỳ mới mở mắt ra, thở phào một hơi nói:

- Ta không sao, cơ thể vẫn giống như trước đây.

Cô nói rồi nắm chặt tay lại, tròng mắt từ màu vàng kim biến thành màu đỏ như máu, một đôi cánh dơi giang ra sau lưng.

Cổ Tư Mỹ bị dọa cho giật mình bởi màn biến hóa của thiếu nữ, may mà không có thét lên.

Hi Bối Kỳ thích ứng một chút, đôi mắt màu máu đỏ khôi phục thành màu vàng kim, răng nanh biến dài và cánh dơi sau lưng cũng biến mất không thấy tăm hơi.

- Rất tốt, vẫn giống như trước đây.

Hi Bối Kỳ hài lòng nói.

- Vậy là tốt rồi.

Mục Lương yên lòng.

Hi Bối Kỳ lấy dũng khí nhìn thẳng vào đôi mắt của Mục Lương, sau đó vươn tay ôm lấy eo của hắn, nói với giọng điệu trịnh trọng:

- Mục Lương, cám ơn ngươi.

- Không cần cám ơn.

Mục Lương vỗ vỗ lưng cô gái Ma Cà Rồng, giọng điệu trở nên hiền hòa.

- Không được, ta nhất định phải nói lời này.

Hi Bối Kỳ lắc đầu.

Nguyệt Phi Nhan bĩu môi, chống nạnh không nói lời nào.

Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, không có quấy rầy một màn ấm áp này.

Hi Bối Kỳ ôm Mục Lương một hồi mới luyến tiếc buông tay ra, sau đó đỏ mặt xoay người nhìn về phía cô gái tóc đỏ, lại vươn tay ôm chầm lấy cô.

Trên mặt Nguyệt Phi Nhan có ý cười, cằm không khỏi nâng lên một cách kiêu ngạo.

……….

Khi Mục Lương và những người khác rời đi hậu hoa viên trở lại cung điện thì Trà Thụ Sinh Mệnh tỏa ra ánh sáng, làm cho vương quốc Huyền Vũ tiến vào ban ngày.

Hi Bối Kỳ quan sát cung điện quen thuộc, cảm thán nói:

- Ta có cảm giác như mình rất lâu rồi chưa có trở về.

- Mười ngày không tính là ngắn.

Nguyệt Phi Nhan thanh thúy nói.

- Ừ đúng rồi, nơi này vẫn giống như trước kia, không có gì thay đổi.

Hi Bối Kỳ ngây thơ nói.

Nguyệt Phi Nhan nhướng mày, thuận miệng hỏi:

- Đương nhiên là giống như trước đây rồi, ngươi còn muốn có thay đổi gì à?

Hi Bối Kỳ lắc đầu, hai mắt sáng lấp lánh, cung điện cứ như bây giờ rất tốt.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Hôm nay, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai lại đi đến căn cứ Không Quân.

- Không cần đâu, ta có thể lập tức trở về huấn luyện.

Hi Bối Kỳ đáp với thần sắc nghiêm túc.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Ngươi mới vừa sống lại, cơ thể còn chưa thích ứng.

Hi Bối Kỳ lắc đầu, nghiêm túc nói:

- Không có chuyện đó đâu, hiện tại ta cảm giác tốt vô cùng, hơn nữa huấn luyện có trợ giúp ta khống chế cơ thể mới, không có chỗ xấu.

- Bây giờ đi về huấn luyện còn có thể làm cho thuộc hạ biết ta không sao.

Cô bổ sung một câu.

- Cũng tốt, nhưng phải chú ý nghỉ ngơi.

Mục Lương chậm rãi gật đầu.

- Ừ ừ, ta biết rồi.

Hi Bối Kỳ cười tươi như hoa.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Ăn điểm tâm xong rồi lại đi, nhìn mặt ngươi còn trắng hơn so với trước kia.

Hi Bối Kỳ đáp với giọng kéo dài:

- Vâng~~~

Nguyệt Thấm Lan và Mục Lương liếc nhìn nhau, hai người đi tới thư phòng, tiếp tục thương lượng chuyện mà ngày hôm qua chưa có nói xong.

Bình Luận (0)
Comment