Mục Lương ôn hòa lên tiếng:
- Quan hệ của các cô ấy tốt như vậy, nếu như thật sự bỏ lỡ thì Phi Nhan sẽ rất phiền muộn.
- Ngươi nói không sai, hy vọng cô ấy có thể về kịp lúc.
Nguyệt Thấm Lan chậm rãi gật đầu.
Ngôn Băng lạnh nhạt nói:
- Sự an toàn của Thiên Cức Quan quan trọng hơn, nếu cô ấy có thể an bài xong hết mọi việc thì sẽ lập tức quay về đây.
Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan liếc nhìn nhau, khóe môi đều có ý cười, nếu như Nguyệt Phi Nhan không thể an bài xong việc ở Thiên Cức Quan thì cô ấy sẽ không tùy tiện chạy trở lại.
Bây giờ Nguyệt Phi Nhan đã trưởng thành hơn nhiều so với trước đây, chí ít là về phương diện công việc sẽ không phạm sai lầm.
- Ai nha, hiện giờ Phi Nhan vẫn là rất đáng tin cậy.
Ngải Lỵ Na ôm bả vai bạn tốt, dùng mặt mình cọ má của đối phương.
Khóe mắt của Ngôn Băng giật một cái, lôn ra dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
Cô trầm mặc một hồi rồi gật đầu nhận đồng, nói:
- Ừm, hiện tại cô ấy đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Trong mắt của Nguyệt Thấm Lan lộ thần sắc vui mừng vì con gái được mọi người thừa nhận.
- Ông ~~~
Nấm Kỳ Huyễn khổng lồ nhẹ nhàng run rẩy một cái, lập tức hấp dẫn tầm mắt của mọi người.
- A, Hi Bối Kỳ sắp sống lại sao?
Đôi mắt màu xanh lam của Mễ Nặc trừng lớn, hai lỗ tai thỏ dựng đứng.
Cô sốt ruột nói:
- Ngươi kiên trì một chút nữa đi, Nguyệt Phi Nhan vẫn chưa tới nha.
Hình như là nghe hiểu lời nói của cô gái tai thỏ, Nấm Kỳ Huyễn run một cái rồi bình tĩnh trở lại.
- ... Như vậy cũng được à?
Ngôn Băng kinh ngạc mở to hai mắt.
- Ha ha ha, thật thú vị.
Hồ Tiên che miệng cười cong mắt.
Mục Lương cười một tiếng, ôn hòa nói:
- Chắc là còn chưa tới thời gian.
- Vậy là tốt rồi, Nguyệt Phi Nhan còn chưa trở về.
Mễ Nặc thở phào một hơi.
Ngải Lỵ Na và Ny Cát Sa dở khóc dở cười, nếu thật sự đến thời gian phục sinh mà cô gái tóc đỏ vẫn chưa trở về thì bọn họ cũng không còn cách nào khác.
...
Thời gian chậm rãi trôi qua, chẳng mấy chốc thì đã qua hai tiếng.
Chúng nữ tán gẫu với nhau không hề cảm thấy buồn chán, chỉ là Nấm Kỳ Huyễn lâu lâu sẽ run rẩy một cái, mỗi lần như vậy thì tất cả mọi người đều tinh thần phấn khởi, nhưng mà đến cuối cùng đã có chút chết lặng.
- Ông ~~~
Nấm Kỳ Huyễn lại run run lần nữa, mọi người chỉ là liếc mắt nhìn lại, đã không còn chút phấn khởi nào.
- Lại tới nữa.
Ny Cát Sa ngáp một cái.
Quả nhiên, Nấm Kỳ Huyễn run lên hai cái sau đó bình tĩnh trở lại.
Hồ Tiên quơ quơ đuôi Hồ Ly lông nhung, suy đoán:
- Có phải là năng lượng không đủ cho nên mới không thể phục sinh hay không?
Mễ Nặc thanh thúy nói:
- Không thể nào, nếu không đủ năng lượng thì làm sao nó có thể lớn như vậy được chứ?
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:
- Nơi này là ở phía dưới Thánh Thụ, ở đây còn có thể không đủ năng lượng sao?
- Cũng đúng ha.
Hồ Tiên run tai Hồ Ly nhận đồng.
Mục Lương suy nghĩ một chút, vươn tay ngưng tụ ra một đoàn nguyên tố sinh mệnh rồi đưa vào bên trong Nấm Kỳ Huyễn.
- Ông ~~~
Nấm Kỳ Huyễn tỏa sáng, tản ra khí tức sinh mệnh nồng nặc, tán cái khổng lồ lay động.
- A, đây là… cô ấy thật muốn sống lại sao?
Mễ Nặc vui mừng lên tiếng.
Chúng nữ cũng đứng dậy, từng đôi mắt khẩn trương nhìn chằm chằm Nấm Kỳ Huyễn, thấy được chấm tròn màu đỏ ở trên tán cái bắt đầu biến lớn.
- Bắt đầu rồi.
Mục Lương nói với vẻ mặt nghiêm túc, trong đôi mắt thâm thúy loáng thoáng tia chờ mong.
- Nhất định phải thành công đấy.
Nguyệt Thấm Lan hít sâu một hơi.
- Ông ~~~
Trà Thụ Sinh Mệnh khổng lồ tỏa sáng, hào quang xanh biếc loé lên, Tinh Linh Sinh Mệnh xuất hiện ở bên cạnh mọi người.
- Cha.
Linh Nhi hô một tiếng.
- Linh Nhi.
Mục Lương mỉm cười gật đầu.
- Chị Hi Bối Kỳ sắp sống lại.
Linh Nhi cười tươi như hoa, đi tới đứng bên cạnh Mục Lương, cảm nhận được sinh mệnh do Nấm Kỳ Huyễn dựng dục.
Nguyệt Thấm Lan hơi cau mày, quay đầu nhìn về phía cung điện, lo lắng nói:
- Phi Nhan còn chưa trở về sao?
- Ta đi hỏi một chút.
Vân Hân nói xong thì xoay người định rời khỏi hậu hoa viên.
- Ta tới rồi đây ~~~
Đột nhiên, từ xa truyền đến giọng nói lo lắng, một vệt sáng màu đỏ từ xa đến gần, bay về phía hậu hoa viên.
Khóe môi của Mục Lương cong lên, ôn hòa nói:
- Không cần đâu, cô ấy tới rồi.
Lưu quang màu đỏ từ trên trời giáng xuống, Nguyệt Phi Nhan đáp xuống bên cạnh mọi người, Khôi Giáp Chu Tước trên người loé sáng rồi biến mất.
Nguyệt Phi Nhan vừa xuống đất thì đã lập tức gỡ mũ giáp xuống, sốt ruột hỏi:
- Ta tới rồi, không có bỏ lỡ gì chứ?
- Không có đâu, mới vừa bắt đầu thôi.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.
Nguyệt Phi Nhan cũng nhìn thấy Nấm Kỳ Huyễn đang lay động, thở phào nói:
- Vậy là tốt rồi.
Mọi người đều an tĩnh lại, vội vã nhìn chăm chú vào Nấm Kỳ Huyễn, chờ đợi Hi Bối Kỳ phục sinh.
Cổ Tư Mỹ đứng ở bên cạnh quan sát cùng mọi người, sự ngạc nhiên trong mắt không cách nào che lấp được, cô đã biết đã xảy ra chuyện gì thông qua tiểu hầu gái, cho nên rất tò mò về việc cô gái Ma Cà Rồng sắp sống lại.
- Ông ~~~
Nấm Kỳ Huyễn khổng lồ lay động nhanh hơn, tán cái to lớn chậm rãi tạo ra, tỏa ra một mùi thơm khiến người ta trầm tĩnh lại.
- Ba ~~~
Sau một tiếng vang nhỏ, tán cái của Nấm Kỳ Huyễn hoàn toàn tạo ra, giống như một cây dù to che phủ đám người ở phía dưới.
Mục Lương mang theo các cô gái lùi lại mấy bước, ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chú vào Nấm Kỳ Huyễn.
Nấm Kỳ Huyễn càng ngày càng to hơn, những điểm đỏ phía trên đã biến lớn và kết nối lẫn nhau, không bao lâu đã biến toàn bộ Nấm Kỳ Huyễn thành một màu đỏ thẫm.
- Khẩn trương quá đi…
Nguyệt Phi Nhan siết chặt nắm tay nói.
Nguyệt Thấm Lan vỗ vỗ vai của con gái, trấn an :
- Thả lỏng nào, có Mục Lương ở đây, sẽ không sao đâu.
Nguyệt Phi Nhan cắn môi dưới gật đầu, kì thực trong lòng cô càng căng thẳng hơn.
Nấm Kỳ Huyễn biến hóa hơn nửa canh giờ, mỗi một khi nó ngừng run thì phạm vi xung quanh đều trở nên an tĩnh.
- Sắp tới rồi.
Linh Nhi đột nhiên lên tiếng.
- Cái gì sắp tới?
Cổ Tư Mỹ nghi ngờ hỏi.
Ngay sau đó, một vết nứt xuất hiện ở giữa cây Nấm Kỳ Huyễn, đồng thời tán cái bắt đầu héo úa.
- Ba ~~~
Từ nơi nứt ra xuất hiện một tấm màn màu da, sau đó toàn bộ Nấm Kỳ Huyễn vỡ thành hai mảnh, lộ ra Hi Bối Kỳ bị bao khỏa ở bên trong.
Cô không một mảnh vải che thân, an tĩnh nằm bên trên Nấm Kỳ Huyễn, bộ ngực phập phồng có quy luật.
Khóe miệng của Mục Lương co giật, không ngờ sẽ là trường hợp như vậy.
- Hi Bối Kỳ!
Tròng mắt màu đỏ của Nguyệt Phi Nhan sáng lên, vội vã chạy tới, một tay ôm lấy cô gái Ma Cà Rồng.
Những người khác cũng đều đi tới, quan tâm quan sát tình huống của cô gái Ma Cà Rồng.
- Phù phù ~~~
Hi Bối Kỳ hô hấp đều đặn, tiếng tim đập cũng rất rõ ràng, cả người không có bất kỳ vết thương nào, thoạt nhìn giống như vừa mới sinh ra.