- Hai vị mẫu thân, các ngươi đang nói chuyện gì vậy?
Nguyệt Phi Nhan chớp mắt đỏ dò hỏi.
Nguyệt Thấm Lan hít sâu một hơi, khuôn mặt đỏ bừng nói:
- Không có gì đâu, ngươi mau đi thay quần áo đi, sắp đến giờ ăn tối.
- Ồ, được rồi.
Nguyệt Phi Nhan bĩu môi, lưu luyến trở về Thiên Điện của mình.
Nguyệt Thấm Di trở lại bên cạnh em gái, dùng cùi chỏ chọc chọc hông của cô, hỏi:
- Thế nào, ngươi và Mục Lương còn chưa có tiến triển thêm à?
Nguyệt Thấm Lan giơ tay lên nâng trán, vành tai lại đỏ lên, nói:
- Chị, ngươi đừng hỏi những thứ này nữa.
- Vậy thì ta nên hỏi cái gì?
Nguyệt Thấm Di hỏi ngược lại.
- ....
Nguyệt Thấm Lan nghẹn lời vài giây, không biết nói cái gì cho phải, cuối cùng chỉ có thể trợn trắng mắt với chị mình rồi xoay người rời đi.
- A, Thấm Lan, chờ ta một chút!
Nguyệt Thấm Di vội vã đuổi theo, kéo cánh tay của em gái rồi tiếp tục nhỏ giọng rỉ tai.
Khuôn mặt của Nguyệt Thấm Lan càng ngày càng đỏ, số lần trợn mắt cũng càng ngày càng nhiều, cô muốn rút tay ra nhưng đáng tiếc đều thất bại.
- Mỗi lần đại nhân Thấm Lan gặp đại nhân là Thấm Di không thể giữ nổi vẻ ưu nhã.
Ba Phù nhỏ giọng nói.
- Suỵt.
Tiểu Tử dở khóc dở cười.
………
Buổi tối, bên trong cung điện.
Trong nhà ăn tràn ngập mùi thơm thức ăn ngon, Nguyệt Thấm Lan và những người khác đã ngồi xuống, ngày hôm nay bầu không khí trong nhà ăn rất náo nhiệt.
Bàn ăn đã sắp bị các cô gái ngồi đầy, Cổ Tư Mỹ và Tuyết Cơ ngồi cạnh nhau, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, không hề quen biết nhau.
Nguyệt Thấm Di thì ngồi ở bên cạnh Nguyệt Thấm Lan, tò mò nhìn về phía Cổ Tư Mỹ, sau đó nhướng một bên mày nhìn em gái, thấp giọng hỏi:
- Dáng dấp của cô ta không tệ, lại là một nữ nhân mà Mục Lương mang về à?
- ....
Nguyệt Thấm Lan nghẹn lời vài giây.
Cô ngẫm lại lời nói của chị mình cũng không nói sai, Cổ Tư Mỹ đúng là do Mục Lương mang về, chỉ là thân phận không phải như Nguyệt Thấm Di suy nghĩ, thấp giọng đáp:
- Chị đừng suy nghĩ bậy bạ, Mục Lương chỉ là nhìn trúng thiên phú và huyết mạch Ma Pháp Thần của cô ấy thôi.
- Ừm, nam nhân đều nói như vậy.
Nguyệt Thấm Di gật đầu đưa ra ý kiến.
- ....
Nguyệt Thấm Lan co giật khóe miệng, biết chị cô không tin tưởng điều này.
Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Di lấp loé, lại hỏi:
- Có phải sau khi cô ta đến thì Mục Lương không còn bò lên giường của ngươi nữa, đúng không?
Nguyệt Thấm Lan nghe vậy không khỏi mở to hai mắt, vội vươn tay che miệng của chị mình lại, nói với khuôn mặt của cô đỏ bừng:
- Chị đừng nói lung tung, cô ấy và Mục Lương không có quan hệ khác.
Nguyệt Thấm Di chớp chớp mắt, lông mi nhỏ dài run run, trong mắt hiện lên ý cười giống như là đang nói "Ta tin".
Cô hơi nghiêng đầu ý bảo em gái buông tay ra, hai mắt tràn đầy sự vô tội.
Nguyệt Thấm Lan nhìn chị mình với ánh mắt cảnh cáo, sau đó mới chậm rãi thả tay xuống.
- Phù ~~~
Nguyệt Thấm Di thở ra một hơi, khóe môi cong lên, nói:
- Đừng kích động như vậy, thế này không giống ngươi bình thường.
Nguyệt Thấm Lan hít sâu mấy hơi, khôi phục khí chất ưu nhã lần nữa, giận trừng chị mình một cái.
Nguyệt Thấm Di hơi vươn đầu tới gần nữ nhân, trêu ghẹo:
- Vừa nhắc tới Mục Lương thì ngươi đã quýnh lên rồi.
- Ngươi... Vẫn là câm miệng đi.
Nguyệt Thấm Lan giơ tay lên nâng trán, vành tai bắt đầu ửng hồng.
Nguyệt Thấm Di mỉm cười không nói nữa, sau đó đưa mắt nhìn về phía Cổ Tư Mỹ, ánh mắt mang theo tia tìm tòi và nghiên cứu.
- Xin chào các hạ.
Cổ Tư Mỹ chớp mắt, lên tiếng chào hỏi một cách hào phóng tự nhiên.
Tầm mắt của cô di chuyển qua lại giữa Nguyệt Thấm Lan và Nguyệt Thấm Di, khuôn mặt của cả hai giống nhau như đúc khiến cô cảm thấy rất kinh ngạc.
- Xin chào.
Tuyết Cơ quay đầu lại, khuôn mặt biến thành Nguyệt Thấm Di, cũng chào hỏi lại thiếu nữ.
- A!
Cổ Tư Mỹ kinh ngạc thốt lên một tiếng, ba gương mặt như đúc khiến cô sợ hết hồn.
- Ha ha ha ~~~
Tuyết Cơ hài lòng bật cười, cô thích nhất là nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của người khác.
- Đừng trêu chọc cô ấy.
Ly Nguyệt thanh thúy nói.
- Ừm.
Tuyết Cơ ngoan ngoãn đáp ứng, khôi phục khuôn mặt nguyên bản.
Trong mắt của Cổ Tư Mỹ tràn đầy sự kinh ngạc, nhìn chằm chằm Bách Biến Ma Nữ mà không nháy mắt một cái.
Tuyết Cơ ho khan hai tiếng, nói:
- Khụ khụ, ta biết mặt của mình rất xinh đẹp, nhưng ngươi cũng không cần nhìn chằm chằm ta như vậy đâu.
Cổ Tư Mỹ nghe vậy lập tức đỏ mặt đỏ, vội vã dời ánh mắt sang chỗ khác.
Ly Nguyệt nhẹ giọng giới thiệu:
- Cô ấy tên là Cổ Tư Mỹ, trước đó các ngươi vội vàng ở Phim Trường nên vẫn chưa có dịp làm quen.
- Cổ Tư Mỹ à, cái tên thật là dễ nghe.
Nguyệt Thấm Di hơi nhướng mày.
- Cảm ơn.
Cổ Tư Mỹ nhoẻn miệng cười.
Nguyệt Thấm Di thình lình hỏi:
- Ngươi thích Mục Lương sao?
- A?
Cổ Tư Mỹ ngẩn ngơ, giương môi hồng không biết nên hồi đáp như thế nào.
- Chị à...?
Khóe mắt của Nguyệt Thấm Lan giật một cái.
- Được rồi, được rồi, ta câm miệng.
Nguyệt Thấm Di chắp hai tay làm ra dáng vẻ xin tha.
Lúc này, Cổ Tư Mỹ mới phản ứng lại, vội vàng giải thích:
- Ta không thích bệ hạ...
Cô mới vừa dứt lời thì mới nghĩ tới nói không thích bệ hạ thì đó chính là ghét, vì vậy vội vàng bổ cứu:
- Không phải, ta thích bệ hạ, chỉ là không phải cái loại thích kia.
- Cho nên ta thích ngài ấy nhưng không phải là thích ngài ấy...
Cổ Tư Mỹ càng nói thì càng rối loạn.
- Ta không thích ngài ấy, không đúng, là thích nhưng không phải là loại thích kia, ý của ta là…
Cổ Tư Mỹ lắp ba lắp bắp giải thích.
- Được rồi, chúng ta đã hiểu.
Nguyệt Thấm Lan vội vã xua tay ngăn cản, lại để thiếu nữ giải thích thêm nữa sợ là sẽ tới sáng.
- Vâng.
Cổ Tư Mỹ lập tức thở phào.
- Mọi người đang nói chuyện gì thế?
Giọng nói ôn hoà của Mục Lương truyền đến, anh mặc áo bào màu đen rộng thùng thình đi vào nhà ăn.
Cổ Tư Mỹ ngoan ngoãn chào hỏi:
- Bệ hạ.
- Không có gì, chỉ là nói chuyện phiếm một chút thôi.
Nguyệt Thấm Di ưu nhã cười đáp.
- Ừ.
Mục Lương hơi nhướng mày, không có truy hỏi thêm, ngồi xuống ở chủ vị.
Cổ Tư Mỹ thanh thúy nói:
- Bệ hạ, ta còn tưởng rằng ngài vẫn đang ở trong phòng làm việc chứ?
- Ăn xong cơm tối thì ta sẽ tiếp tục làm việc.
Mục Lương bình thản đáp.
An đã hoàn thành phương án ưu hoá linh khí, buổi tối có thể tiếp tục tập trung vào việc chế tạo.
- Bệ hạ thật khổ cực.
Cổ Tư Mỹ cảm thán.
Mục Lương mỉm cười, cầm đũa lên gắp khối thịt cho vào miệng, bữa tối chính thức bắt đầu.
- Ngao ô ~~~
Tuyết Cơ ăn ngấu nghiến, một ngụm một miếng thịt lớn, canh cũng uống ừng ực, giống như là đã đói bụng mấy hôm rồi.
- Ngươi ăn từ từ thôi.
Nguyệt Thấm Di tức giận nhắc nhở.
Tuyết Cơ xấu hổ nói:
- Xin lỗi, lâu lắm không ăn tối ở cung điện, đồ ăn thật sự quá ngon nên ta nhất thời không khống chế được.
- Phòng bếp còn có rất nhiều đồ ăn.
Tiểu Mật thanh thúy nói.