Nguyệt Phi Nhan buông tay ra, ngước mắt nhìn khuôn mặt của Nguyệt Thấm Di, cảm thán nói:
- Mẹ, có phải dạo gần đây ngươi ăn ngon uống tốt quá đúng không, sao ta cảm thấy hình như mặt của ngươi hơi tròn?
- ....
Nguyệt Thấm Di nghe vậy khóe miệng lập tức cứng đờ, vội vã vươn tay sờ mặt mình.
Đôi mắt đẹp của cô trừng lớn nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan, ánh mắt mang theo biểu cảm dò hỏi.
Đáy mắt của Nguyệt Thấm Lan hiện lên ý cười, gật đầu đáp:
- Đúng là có chút thịt, nhưng không rõ ràng lắm.
- Không thể nào, ta không có ăn cái gì nha, làm sao sẽ mập lên chứ?
Nguyệt Thấm Di nhăn mi, vẻ mặt nghĩ mãi mà không ra.
- Không sao đâu, chỉ hơi mượt mà một chút thôi.
Nguyệt Phi Nhan phất tay trấn an chị gái.
Nguyệt Thấm Di nhìn về phía người đầu têu với ánh mắt u oán, tức giận nói:
- Ngươi không nói thì ta đã chẳng để ý tới rồi.
Nguyệt Phi Nhan lập tức nói với thần sắc nghiêm túc:
- Mẹ không cần để ý, hiện tại ngươi đã rất xinh đẹp rồi, nếu như Mục Lương nhìn thấy thì tuyệt đối sẽ bị ngươi mê đảo.
Vành tai của Nguyệt Thấm Di ửng đỏ, trợn mắt giận trách cô gái tóc đỏ.
Cô nhìn về phía em gái, co giật khóe miệng hỏi:
- Có phải con gái học xấu không?
- Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.
Nguyệt Thấm Lan hời hợt đáp.
Nguyệt Phi Nhan gật đầu nhận đồng, vừa định nói cái gì đó thì câu kế tiếp của mẹ lại khiến cô buồn bực.
- Con bé vẫn luôn không giỏi việc học.
Nguyệt Thấm Lan nhàn nhạt nói.
- Cũng đúng.
Nguyệt Thấm Di gật gù nhận đồng.
- Mẹ, tại sao mẹ lại nói ta không học tốt chứ!
Nguyệt Phi Nhan không khỏi bất mãn kêu la.
Mặt của Nguyệt Thấm Di nghiêm túc nói:
- Ngươi xem đi, ngay cả việc nhận thức bản thân cũng bị lệch lạc, đây không phải là chuyện tốt.
- ...
Nguyệt Phi Nhan càng thêm buồn bực, nghiến răng nói:
- Ta có phải con ruột của các ngươi không hả?
Nguyệt Thấm Lan và Nguyệt Thấm Di liếc nhìn nhau, trăm miệng một lời:
- Ngươi vốn dĩ không phải là con ruột của chúng ta nha, là chúng ta nhặt về, ngươi không biết sao?
- Đáng ghét, ta quên mất!
Nguyệt Phi Nhan phát điên hô một tiếng.
- Ha ha ha ~~~
Nguyệt Thấm Di cười vui vẻ, giơ tay vỗ bả vai con gái, vẻ mặt như muốn nói ngươi nên làm quen đi.
Nguyệt Phi Nhan bĩu môi, ánh mắt rất u oán.
- Ngươi đã trở về, vậy Hi Bối Kỳ đâu?
Nguyệt Thấm Di nhìn về phía cửa chính cung điện hỏi.
- Hôm nay, cô ấy trực đêm, không trở lại.
Nguyệt Phi Nhan bĩu môi đáp.
Nguyệt Thấm Di quan tâm hỏi:
- Hóa ra là như vậy, sau khi cô ấy sống lại thì ta còn chưa gặp qua đâu, có gì thay đổi so với trước đó không?
- Cô ấy trở nên ăn rất nhiều, vậy có tính là biến hóa không?
Nguyệt Phi Nhan hơi nghiêng đầu nói.
- Mục Lương nói có thể ăn là phúc, cái này không tính.
Nguyệt Thấm Di cười khẽ hai tiếng.
- Ồ, vậy thì cô ấy vẫn chẳng khác gì trước kia.
Nguyệt Phi Nhan lẩm bẩm.
Nguyệt Thấm Di nghe vậy yên lòng, ưu nhã nói:
- Thế thì tốt rồi.
Nguyệt Phi Nhan bĩu môi nói:
- Mẹ, ngươi không quan tâm ta.
- Nhìn ngươi rất khỏe mạnh, không cần quan tâm.
Mặt mày của Nguyệt Thấm Di hiện ra ý cười.
Nguyệt Phi Nhan không khỏi trợn trắng mắt, hét lên:
- Mẹ, ngươi thật là quá đáng!
- Thật sao, nhưng ta cũng không thấy ngươi tới Phim Trường thăm ta.
Nguyệt Thấm Di ưu nhã phản kích.
- ...Lúc trước ta có tới thăm mẹ nha.
Nguyệt Phi Nhan đỏ mặt nói.
- Lúc trước là đã qua bao lâu hả?
Nguyệt Thấm Di vươn tay chọc má con gái, tiện tay xoa bóp gương mặt của cô, xúc cảm vẫn tốt như trước.
Nguyệt Phi Nhan lộ ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, nói:
- Mẹ, mặt ta bị ngươi bóp sưng lên rồi.
Lúc này, Nguyệt Thấm Di mới buông tay ra, dịu dàng trấn an:
- Người mà mẹ quan tâm nhất chính là ngươi, yên tâm đi.
- Ta biết rồi.
Lúc này, Nguyệt Phi Nhan mới hài lòng gật đầu, tiếp tục lôi kéo mẹ hỏi tình trạng sinh hoạt dạo gần đây.
Sắc trời ngoài cung điện dần tối, các cô gái cũng lục tục trở lại, khi nhìn thấy Nguyệt Thấm Di và Tuyết Cơ thì ai nấy đều tiến lên nhiệt tình chào hỏi.
- Chị Thấm Di, đã lâu không gặp.
Ly Nguyệt đi tới trước nắm lấy hai tay nữ nhân.
- Ly Nguyệt muội muội càng ngày càng đẹp, là do được tình yêu nuôi dưỡng sao?
Nguyệt Thấm Di trêu ghẹo.
Ly Nguyệt nghe vậy, khuôn mặt của cô xinh đẹp lập tức đỏ lên, đôi mắt trắng bạc hơi run rẩy.
- A, xấu hổ rồi kìa ~~
Nguyệt Thấm Di cười vui vẻ.
Lông mi nhỏ dài của Ly Nguyệt run lên, nhỏ nhẹ nói:
- Chị Thấm Di đừng trêu ta nữa.
- Ha ha ha ~~~
Mặt mày của Nguyệt Thấm Di hiện ra ý cười, cô ghé sát vào đối phương, hỏi:
- Thế nào, chẳng lẽ Mục Lương bận quá nên không quan tâm ngươi à?
Vành tai của Ly Nguyệt cấp tốc đỏ bừng, tiếng nói như muỗi kêu:
- Mục Lương vẫn luôn rất bận rộn.
- Vậy nghĩa là ta nói đúng rồi.
Nguyệt Thấm Di hơi nhướng mày.
Cô rút ra một tay nhẹ nhàng chọc chọc trán cô gái tóc trắng, nói:
- Có muốn ta đi gặp hắn nói một tiếng giúp ngươi không?
Đôi mắt màu trắng bạc của Ly Nguyệt trừng lớn, vội vàng nói:
- Đừng, không cần!
- Ha ha ha ~~~
Nguyệt Thấm Di thấy vậy càng cười vui vẻ hơn, ánh mắt mang theo một tia từ ái.
Nguyệt Thấm Lan giơ tay lên nâng trán, ưu nhã nói:
- Ly Nguyệt, chị ấy nói giỡn thôi, ngươi đừng tin là thật.
Ly Nguyệt nghe vậy mới phản ứng lại, khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ lên, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt của nữ nhân.
Nguyệt Thấm Di vươn tay ôm lấy bả vai của cô gái tóc trắng, nhỏ giọng hỏi:
- Ngươi sẽ không tức giận ta trêu chọc ngươi chứ?
- ..Không đâu.
Ly Nguyệt nhỏ giọng đáp.
- Vậy là tốt rồi.
Nguyệt Thấm Di ưu nhã cười.
Cô lại nhướng một bên mày, hỏi nhỏ:
- Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngươi thật sự không cần ta giúp ngươi sao?
- Chị Thấm Di!
Ly Nguyệt cắn môi dưới.
- Được rồi, được rồi, ta không nói nữa.
Nguyệt Thấm Di vội vã giơ tay làm ra dáng vẻ đầu hàng.
Nguyệt Thấm Lan dở khóc dở cười, chị muốn làm gì vậy, tìm tình địch cho mình sao?
Cô nhớ tới trước đây chị cô từng nói sẽ đánh ngất Mục Lương đưa tới trên giường mình, khuôn mặt của cô không nhịn được đỏ hơn.
Nguyệt Thấm Di liếc nhìn em gái, kinh ngạc hỏi:
- Em gái, sao mặt ngươi đỏ thế?
- Không có gì đâu, chị nhìn lầm rồi.
Nguyệt Thấm Lan nghiêm túc đáp.
Đôi mắt màu xanh biển của Nguyệt Thấm Di lấp loé, vươn tay ôm lấy bả vai của em gái, trêu ghẹo:
- Hay là ngươi cần ta giúp đỡ đi nhắc nhở Mục Lương một chút, làm cho hắn tối nay tìm ngươi đắp chăn hàn huyên một chút?
- Nguyệt Thấm Di!
Đôi mắt đẹp của Nguyệt Thấm Lan trừng lớn, không ngờ chị mình sẽ nói như vậy.
- Ai, ta nghe được, đừng la to như vậy.
Nguyệt Thấm Di lập tức buông tay, vội vã lùi ra phía sau mấy bước, lộ ra vẻ mặt ta sai rồi.