- Cộc cộc cộc ~~~
Nguyệt Thấm Di gõ cửa thư phòng, nói:
- Mục Lương, ta vào được không?
Trong thư phòng truyền ra giọng nói ôn hoà của Mục Lương:
- Vào đi.
- Cọt kẹt ~~~
Lúc này Nguyệt Thấm Di mới đẩy cửa mà vào, Bách Biến Ma Nữ đi theo ở phía sau, sau khi nhìn thấy Mục Lương trong thư phòng, cô lập tức đứng thẳng lưng, dáng vẻ có chút câu nệ.
Mục Lương ngước mắt nhìn về phía hai người, ôn hòa nói:
- Công việc bên Phim Trường kết thúc rồi à?
Nguyệt Thấm Di ưu nhã gật đầu đáp:
- Ừm, việc quay chụp đã kết thúc, còn lại giao cho nhân viên hậu đài xử lý là tốt rồi.
Sau khi quay chụp kết thúc, công đoạn kế tiếp do nhân viên hậu đài phun trách, bọn hắn sẽ cắt nối biên tập thành phim điện ảnh hoặc là phim truyền hình, sau đó đưa cho hai người xét duyệt, nếu không thành vấn đề thì có thể trình chiếu lên TV và Rạp Chiếu Phim.
Mục Lương ôn hòa nói:
- Ra là vậy, thế thì các ngươi có thể nghỉ ngơi hai ngày.
Đôi mắt đẹp của Tuyết Cơ hơi loé sáng, vừa định mở miệng đáp ứng thì Nguyệt Thấm Di đã giành trước, mặt của cô nghiêm túc nói:
- Ta không cần nghỉ ngơi, khoảng cách Hư Quỷ Hoàng thức tỉnh ngày càng gần, ngươi có cần chúng ta làm cái gì không?
- Ngươi thật không muốn nghỉ ngơi sao?
Mục Lương hơi nhướng mày.
Nguyệt Thấm Di ưu nhã nói:
- Không cần, làm đạo diễn với ta mà nói lại không có bao nhiêu vất vả.
Mục Lương nghe vậy nhìn về phía Tuyết Cơ, ánh mắt mang theo thần sắc dò hỏi.
- ...Ta cũng vậy.
Khóe miệng của Tuyết Cơ hơi co rúm, nỗ lực làm cho ánh mắt của mình hiện ra sự nghiêm túc.
Mục Lương ôn hòa nói:
- Ta hiểu rồi, vậy các ngươi đi giúp Thấm Lan đi, trong khoảng thời gian này cô ấy quá bận rộn.
- Được.
Nguyệt Thấm Di lập tức đáp ứng.
Tuyết Cơ cũng gật đầu không có dị nghị, trong lòng thở phào một hơi, chỉ cần không bắt cô ra chiến trường là được.
Mục Lương vươn tay khẽ lật một cái, lấy ra một hộp lưu ly từ trong không gian tùy thân, trong hộp có chứa mấy quả Tinh Thần cấp 9, sau đó điều khiển hộp bay tới trước mặt hai người.
Ánh mắt của Nguyệt Thấm Di mang theo tia nghi ngờ, nhưng vẫn tiếp nhận hộp lưu ly.
Mục Lương bình thản nói:
- Bên trong có bốn quả Tinh Thần cấp 9, một người hai quả, mấy ngày nay ăn xong tu luyện, tăng thêm một ít thực lực.
- Vâng!
Đôi mắt của Tuyết Cơ lập tức sáng ngời, trước kia nàng chưa ăn qua quả Tinh Thần cấp 9.
Mỗi tháng cô sẽ được lãnh hai quả Tinh Thần, nhưng đều là cấp 7, ăn nó giúp cô gia tăng thực lực, đồng thời còn có thể chiếu cố nhiệm vụ quay chụp phim truyền hình.
- Hai quả, cơ thể có thể hoàn toàn hấp thu sao?
Nguyệt Thấm Di kinh ngạc hỏi.
Mục Lương bình thản nói:
- Có thể, quả Tinh Thần cấp 9 được cơ thể hấp thu tốt hơn, hơn nữa sẽ không có tác dụng phụ.
- Ừm.
Nguyệt Thấm Di gật đầu một cái.
Tuyết Cơ nhìn chằm chằm hộp lưu ly, giống như là gấp không chờ nổi.
Nguyệt Thấm Di liếc nhìn cô ấy, ưu nhã hỏi:
- Đợi không kịp à?
- Không có.
Tuyết Cơ vội vàng lắc đầu.
Đáy mắt của Mục Lương hiện lên ý cười, bình thản nói:
- Được rồi, nếu không có việc gì thì các ngươi nghỉ ngơi đi, một hồi nữa là tới giờ ăn tối rồi.
- Vâng.
Nguyệt Thấm Di đáp một tiếng, nhìn chằm chằm đôi mắt thâm thúy của Mục Lương một hồi rồi mới xoay người rời đi thư phòng.
Tuyết Cơ giơ tay nghiêm chào Mục Lương rồi nhanh chóng đuổi theo Nguyệt Thấm Di.
Cô vẫn có chút sợ hãi Mục Lương, trước kia cô là đạo tặc bị bắt giữ, chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày lấy thân phận đạo diễn ở lại vương quốc Huyền Vũ.
Tuyết Cơ thấp giọng cảm thán:
- Xem ra vẫn là có phần công việc nghiêm túc mới tốt.
Nguyệt Thấm Di đột nhiên hỏi:
- Nghe nói trước kia ngươi là đạo tặc à?
Cơ thể của Tuyết Cơ cứng đờ, nhìn Nguyệt Thấm Di với ánh mắt u oán, thần sắc trên mặt giống như là đang nói: Ngươi đừng đề cập tới quá khứ đen tối trước đó của ta.
- Ha ha ha ~~~
Nguyệt Thấm Di cười khẽ một tiếng, mở nắp hộp lấy ra hai quả Tinh Thần bỏ vào trong tay Bách Biến Ma Nữ, thanh thúy dặn dò:
- Hai ngày ăn một quả, ăn xong bắt đầu huấn luyện hấp thu hết, đừng để lãng phí.
- Ta biết rồi.
Tuyết Cơ gật đầu như giã tỏi, trên khuôn mặt toàn là thần sắc nôn nóng.
Cô cẩn thận cất hai quả Tinh Thần, chuẩn bị ăn cơm tối xong trở về phòng ăn quả Tinh Thần, tranh thủ dựa vào hai quả Tinh Thần cấp 9 này để hoàn thành đột phá.
Bây giờ Bách Biến Ma Nữ có thực lực cấp 7 trung cấp, cô muốn đột phá trở thành cường giả cấp 7 cao cấp hoặc cấp 7 đỉnh phong.
- Cộp cộp cộp ~~~
Nguyệt Thấm Lan vừa đi vào chính sảnh thì nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, đôi mắt màu xanh nước biển lập tức sáng ngời.
- Chị, đã lâu không gặp.
Cô ưu nhã chào hỏi.
Nguyệt Thấm Di quay đầu nhìn lại, trên mặt hiện lên nụ cười:
- Cũng không có thật lâu, chỉ là tất cả mọi người đều bận.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:
- Ta còn đang dự định hai ngày nữa đi Vệ Thành Số Tám, tiện đường ghé thăm ngươi một chút đấy.
- Hiện tại không cần nữa rồi, Phim Trường tạm thời ngừng hoạt động.
Nguyệt Thấm Di dịu dàng nói.
- Ta có nghe Mục Lương nhắc chuyện này, vốn dĩ còn tưởng rằng phải đợi thêm mấy ngày nữa.
Nguyệt Thấm Lan chậm rãi gật đầu nói.
Bây giờ rất nhiều hạng mục giải trí trong vương quốc Huyền Vũ phải dừng lại, chỉ có Phường Công nghiệp Quân Sự, xưởng chế thuốc và một số ít nhà xưởng đang toàn lực vận chuyển.
Nguyệt Thấm Di cảm thán:
- Vốn dĩ là vài ngày nữa mới tạm dừng, nhưng công việc kết thúc sớm, coi như nghỉ ngơi trước thời gian đi.
- Cũng tốt, ngươi bận lâu như vậy, bây giờ có thể nghỉ ngơi một đoạn thời gian rồi.
Nguyệt Thấm Lan vỗ về tay của tỷ tỷ.
Nguyệt Thấm Di lắc đầu, khóe môi cong lên nói:
- Ta không nghỉ ngơi, bắt đầu từ ngày mai ta tới trợ giúp ngươi.
- A, chị có thể nghỉ ngơi hai ngày nha.
Đôi môi hồng của Nguyệt Thấm Lan khẽ nhếch.
Tuyết Cơ ôm lấy quả Tinh Thần, vui vẻ nói:
- Chúng ta không mệt, không cần nghỉ ngơi.
Nguyệt Thấm Lan nghe vậy lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, khi nào Bách Biến Ma Nữ trở nên chịu khó như vậy?
- Mẹ Thấm Di, ta rất nhớ ngươi.
Một giọng nói kinh ngạc vui mừng vang lên từ cửa cung điện, Nguyệt Phi Nhan mặc khôi giáp Chu Tước vọt vào chính sảnh cung điện.
Nguyệt Thấm Di chớp mắt, nhìn con gái chạy như bay đến gần, còn có hai tay giang ra kia, không khỏi phản xạ có điều kiện mà lùi về phía sau một bước.
- Mẹ ~~~
Nguyệt Phi Nhan vẫn là ôm thắt lưng mẹ, nũng nịu dùng đầu cọ cọ quần áo của nàng.
Nguyệt Thấm Di dở khóc dở cười, nhận mệnh ôm eo cô gái tóc đỏ, nói:
- Ta cũng nhớ ngươi.