Ngải Lỵ Na liếc thiếu nữ, tức giận nói:
- Ta đã bảo lúc rảnh rỗi thì nên đọc binh thư, thế mà ngươi lại không xem.
Mục Lương viết rất nhiều binh thư, trong đó có rất nhiều nội dung liên quan đến phương diện bày mưu lập kế, anh vẫn luôn đặt chúng ở trong thư phòng để các cô gái có thể tùy tiện lật xem.
- Tối hôm nay ta sẽ bắt đầu đọc.
Hi Bối Kỳ đỏ mặt nói.
Mục Lương nhẹ nhàng búng trán cô gái Ma Cà Rồng, dịu dàng hỏi:
- Hôm nay ngươi không cần đi huấn luyện à?
- Có chứ, nếu ngươi đã trở về không có việc gì, hiện tại ta lập tức đi huấn luyện.
Hi Bối Kỳ chớp chớp mắt, nói xong xoay người chạy đi.
- Ta cũng phải đi làm việc.
Ngải Lỵ Na đứng lên, kéo tay Ny Cát Sa rời đi.
Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía Mục Lương, ưu nhã nói:
- Mục Lương, chúng ta có cần đi đón dân chúng bình thường ở căn cứ trung chuyển và thành Tấn Nguyên không?
Mục Lương lắc đầu, bình thản nói:
- Thời gian không còn nhiều, phi thuyền vận chuyển không đủ dùng, hiện tại đã có Ôn Sa ở bên kia, chỉ cần không phải La Y tự mình đến thì sẽ không có chuyện gì.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu, thanh thúy nói:
- Ừm, hiện tại phi thuyền vận chuyển bắt đầu lắp ráp vũ khí, phi thuyền vận chuyển có thể dùng đúng là không nhiều lắm.
Xưởng đóng tàu đã làm ra năm chiếc thuyền chiến đấu, hiện giờ đang tiến hành lắp ráp vũ khí, trong tương lai không xa sẽ đầu nhập vào trong chiến tranh.
Trừ cái đó ra thì những phi thuyền vận chuyển khác cũng muốn tiến hành kiểm tu, đồng thời tiến hành thay đổi và thăng cấp một bộ phận vũ khí.
Vì để tối đa hóa năng lực bốc xếp và vận chuyển của phi thuyền vận chuyển, bọn hắn còn phải dỡ bỏ các tấm ngăn buồng nhỏ trên tàu, làm cho khoang thuyền trở nên rộng mở hơn, dùng để chất thêm nhiều đạn đạo và các loại vũ khí.
Những công việc này đều đang trong quá trình tiến hành, dự tính cần ba ngày để hoàn thành cải tạo.
Mục Lương suy nghĩ một chút, nói:
- Vậy đi xưởng đóng tàu nhìn xem một chút đi.
- Vâng.
Nguyệt Thấm Lan đáp một tiếng, quay đầu nhìn về phía Tiểu Mật.
Tiểu hầu gái hiểu ý, vội xoay người đi sắp xếp đoàn xe xuất hành.
Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía Mục Lương, hỏi:
- Ngươi làm xong linh khí mới rồi à?
- Chưa đâu, đi thăm xưởng đóng tàu xong rồi thì ta sẽ trở lại phòng làm việc.
Mục Lương lắc đầu nói.
Nguyệt Thấm Lan quan tâm hỏi:
- Thời gian còn lại không nhiều lắm, kịp không?
- Kịp, cho ta thêm hai ngày nữa là có thể hoàn thành.
Mục Lương nói với giọng chắc chắn.
Nguyệt Thấm Lan nhìn nụ cười tự tin trên mặt nam nhân, chỉ cần có người đàn ông này ở đây thì trong lòng cô đã cảm thấy kiên định rất nhiều, nỗi sợ hãi Hư Quỷ Hoàng gần thức tỉnh cũng yếu bớt một chút.
Hơn mười phút sau, hai người ngồi lên xe hơi, Ly Nguyệt phụ trách lái xe đi xưởng đóng tàu.
Trong xe, Mục Lương nghe Nguyệt Thấm Lan nói về chuyện đi Phường Công nghiệp Quân Sự.
Bây giờ Phường Công nghiệp Quân Sự vận chuyển ngày đêm , công nhân luân phiên ba ca, sản xuất vũ khí liên tục không dừng lại dù chỉ một giây.
Mục Lương thuận miệng hỏi:
- Sản lượng Bom Măng Cụt theo kịp sao?
Nguyệt Thấm Lan mở sổ, lật hai trang rồi nói:
- Yên tâm đi, nửa tháng trước mới mở rộng diện tích trồng Bom Măng Cụt, đủ để sản xuất thêm nhiều vũ khí.
Bom Măng Cụt là vật tư quan trọng trong vương quốc Huyền Vũ, cũng là nguyên liệu của rất nhiều vũ khí như đạn nổ, viên đạn, Nỏ Lớn, tên nỏ phát nổ v.v… tất cả đều cần dùng đến chất lỏng của Măng Cụt Bom.
Lý do vì sao không sử dụng ma pháp trận là bởi vì Bom Măng Cụt giá rẻ và tiện nghi, so với ma pháp trận thành phẩm thì rẻ hơn rất nhiều lần, có thể duy trì phát triển liên tục, hơn nữa người thường cũng có thể tham dự chế tác.
- Ừm.
Mục Lương nhẹ gật đầu.
Mặc dù anh là quốc vương vương quốc Huyền Vũ nhưng không có nhiều tinh lực để quan tâm đến mọi mặt, tình huống trồng trọt các giống cây chính là một trong số đó.
Trừ cái đó ra thì những mặt khác như Đồng Ruộng, trang phục nhà xưởng, Phim Trường v.v… đã hơn hai tháng nay anh không hề để ý tới, tất cả đều do Nguyệt Thấm Lan và Cục Quản Lý phụ trách.
Trong hai tháng qua, Mục Lương chỉ chuyên chú nghiên cứu vũ khí mới, còn có thăm viếng các vương quốc ở đại lục mới và xử lý không ít đại sự.
Tinh lực của anh có hạn, rất nhiều chuyện đều nhờ có Nguyệt Thấm Lan và Cục Quản Lý mới khiến vương quốc Huyền Vũ ngày càng tốt hơn.
Mục Lương hỏi:
- Những đơn đặt hàng vũ khí đều xử lý xong rồi à?
- Phần lớn đơn đặt hàng hàng đều đã đi giao.
Nguyệt Thấm Lan gật đầu đáp.
Quý tộc bên đại lục mới đặt hàng rất nhiều vũ khí, phần lớn là khôi giáp, khiên, vũ khí như trường mâu và đao kiếm, những vũ khí này đã có dây chuyền sản xuất cho nên tốc độ xuất hàng rất nhanh.
Các loại vũ khí đã qua cải tạo như linh khí quân nỏ, linh khí trường mâu, linh khí súng ngắm thì sẽ không bán ra bên ngoài, chí ít hiện nay là như vậy.
………
- Ầm ầm ~~~
Tiếng gầm rú của xe hơi ngừng lại, đoàn xe dừng ở bên ngoài xưởng đóng tàu.
Ly Nguyệt xuống xe, mở ra cửa sau, Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan lần lượt bước xuống.
- Bệ hạ vạn an.
Binh sĩ canh gác trước xưởng đóng tàu giơ tay nghiêm chào, biểu cảm cung kính nhìn đám người Mục Lương.
- Ừm.
Mục Lương nhẹ gật đầu, bước vào xưởng đóng tàu.
Nguyệt Thấm Lan và những người khác đi theo sau, vừa đi vào xưởng đóng tàu thì khí tức huyên náo lập tức đập vào mặt, có thể nhìn thấy rất nhiều nhân viên đang chạy qua lại bận rộn.
Già Lạc chống nạnh một tay, tay kia nâng lên chỉ huy:
- Bên kia tháo linh khí đại pháo, thay vũ khí tiêu diệt mới nhất.
- Vâng.
Linh khí sư Sơ cấp lên tiếng, vội vã mang theo công nhân bắt đầu tháo dỡ linh khí đại pháo.
Ụ súng trên phi thuyền vận chuyển có hạn, ưu tiên dùng để chở vũ khí tiêu diệt, một ít linh khí yếu giống như đại pháo thì phải chờ vị trí trống mới có thể sử dụng chúng nó.
Già Lạc nghiêm mặt hô:
- Động tác của tất cả nhanh lên một chút, thời gian không còn nhiều lắm.
- Vâng.
Linh Khí Sư, Luyện Khí Sư và các nhân viên làm việc đồng thanh đáp lại, động tác trên tay không chậm chút nào.
Già Lạc quay đầu nhìn về phía một chiếc chiến thuyền khác, chân mày lập tức nhăn lại, hô lớn:
- Chờ đã, vị trí kia phải đặt linh khí phóng đạn đạo, không phải lắp thứ kia.
Nhân viên đang lắp đặt vũ khí tiêu diệt sửng sốt một chút, vội vã ngừng động tác trên tay.
- Ngươi không xem sơ đồ cài đặt ta mới vẽ sao?
Già Lạc lạnh mặt hỏi.
- Xin lỗi đại nhân, hôm nay chúng ta vừa mới được phân phối tới đây.
Công nhân lắp đặt sợ hãi nói.
Già Lạc nghe vậy cau mày, nhìn quét nhân viên xung quanh, hỏi:
- Người nào chịu trách nhiệm mang mấy người các ngươi?
- Đại nhân, là lỗi của ta, ta quên nói với bọn hắn.
Một gã nam nhân trung niên mặc đồng phục làm việc màu đen nâng tay lên, hắn là lão nhân trong xưởng đóng tàu.
Mặt của Già Lạc lạnh lùng nói:
- Phạt nửa tháng lương.
- Vâng.
Trong lòng nam nhân trung niên kêu khổ, nhưng cũng âm thầm thở phào một hơi, may mắn là không bị cho nghỉ việc.
Hắn quay đầu nhìn về phía nhóm người mới, vẫy tay gọi bọn hắn tới trước mặt, bắt đầu nghiêm túc dạy học.