Ôn Sa chớp mắt, mở miệng tiếp nhận Nước Mắt Thiên Sứ, cánh môi không cẩn thận lướt qua đầu ngón tay của Mục Lương.
Sắc mặt của anh vẫn rất bình tĩnh, thu tay về lẳng lặng nhìn cô.
Ôn Sa mím môi, cảm nhận biến hóa sau khi Nước Mắt Thiên Sứ tiến vào trong cơ thể, nó hóa thành dòng nước ấm nhè nhẹ chảy xuôi khắp người, cuối cùng hội tụ về phía vết thương nơi bả vai.
- Tư lạp ~~~
Chẳng mấy chốc cô cảm giác được vết thương bắt đầu ngứa ngáy, lại có cảm giác lành lạnh, giống như được đắp một khối băng.
Tố Cẩm nhìn chằm chằm không nháy mắt một cái, hư khí trên vết thương của Nữ vương Người Rắn bắt đầu biến mất, vết thương cũng khép lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
- Cứ theo tốc độ này thì chừng nửa ngày là có thể khỏi hẳn.
Cô thanh thúy nói.
Trên mặt Ôn Sa hồng hào lại, cô nhìn Mục Lương với ánh mắt cảm kích:
- Ta lại được ngươi cứu một lần nữa.
Mục Lương liếc nhìn nàng một cái, nhàn nhạt nói:
- Ngươi còn sống có giá trị hơn so với đã chết.
Nữ vương Người Rắn bị thương bởi vì hỗ trợ bảo vệ căn cứ trung chuyển, vì vậy anh nguyện ý chữa khỏi cô ấy.
Ôn Sa bình tĩnh gật đầu, hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Mục Lương, không hề cảm thấy có gì không đúng, chỉ là không hiểu sao trong lòng lại vẫn có chút thất lạc.
Anh thuận miệng hỏi:
- Cơ thể còn có chỗ nào không thoải mái không?
- Không có.
Ôn Sa lắc đầu.
- Ừm.
Mục Lương nhàn nhạt gật đầu, ngước mắt nhìn về phía bức tường lưu ly khổng lồ, có rất nhiều địa phương hư hại, nhưng chữa trị cũng không phiền phức.
Anh bay lên không trung, lòng bàn tay chạm vào bức tường lưu ly, thi triển năng lực bắt đầu chữa trị bình chướng.
Chẳng mấy chốc thì vị trí tổn hại ngưng kết ra lưu ly một lần nữa, bức tường phòng hộ dần hoàn chỉnh lại.
Mục Lương mở ra ma pháp trận, bắt đầu chữa trị bộ phận bị phân thân Hư Quỷ Hoàng đục lỗ, đồng thời tiến hành thăng cấp toàn bộ ma pháp trận, khiến cho nó càng thêm kiên cố hơn.
Mục Lương kiểm tra toàn bộ bức tường lưu ly một lần, sau khi xác định không còn chỗ hư hại nào thì mới thu tay lại.
Anh trở về mặt đất, Ôn Sa và Tố Cẩm còn chưa rời đi.
- Ngươi không cần đi coi chừng thành Tấn Nguyên à?
Anh kinh ngạc nhìn về phía cô gái tóc xanh.
Tố Cẩm lắc đầu, dịu dàng đáp:
- Không có Hư Quỷ tới, đã có Bạch Ngọc ở đó rồi, ta không cần lo lắng.
- Được rồi.
Trong đầu Mục Lương hiện ra tướng mạo của Bạch Ngọc, đó là một nữ nhân cao lớn mặc khôi giáp, thoạt nhìn rất cường tráng.
Tố Cẩm thanh thúy hỏi:
- Mục Lương, ngươi phải đi về à?
- Ừm, bên vương quốc Huyền Vũ vẫn còn có rất nhiều việc phải làm.
Mục Lương gật đầu một cái.
Tố Cẩm nói với giọng ngưng trọng:
- Mục Lương, hôm nay phân thân Hư Quỷ Hoàng xuất hiện, vậy sau này rất có khả năng La Y sẽ đến đây, không biết đến lúc đó căn cứ trung chuyển có thể thủ được hay không?
Chỉ mới là phân thân thôi mà đã khiến căn cứ trung chuyển suýt nữa bị hủy diệt, nếu như bản thể Hư Quỷ Hoàng đích thân đến đây, không cần nói cũng biết kết quả.
- Ta biết.
Sắc mặt của Mục Lương tràn đầy phức tạp.
Căn cứ trung chuyển là dùng để phân tán bầy Hư Quỷ, nó chỉ là một chiến trường nhỏ, nếu gặp phải boss lớn đúng là sẽ không thể thủ nổi.
- Ta sẽ thủ ở chỗ này.
Ôn Sa gằn từng chữ.
Mục Lương nhìn về phía cô ấy, gật đầu nói:
- Nếu như La Y thật sự tới đây thì ta sẽ lập tức chạy tới.
- Ừ.
Ôn Sa gật đầu một cái.
- Ta cũng sẽ không đi.
Tố Cẩm nói với biểu cảm nghiêm túc, đôi mắt xinh đẹp của cô vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Mục Lương.
………..
- Ông ~
Thân cây Trà Thụ Sinh Mệnh tỏa sáng, Mục Lương đi ra từ bên trong thân cây, đối diện với hai mắt của Nguyệt Thấm Lan.
- Trở về rồi, ngươi không có bị thương chứ?
Nguyệt Thấm Lan chạy tới nghênh đón, đôi mắt đẹp màu xanh nước biển ân cần quan sát anh, không buông tha từ đầu đến chân.
- Không có việc gì, ta rất ổn, không hề rơi một sợi tóc.
Mục Lương giơ tay lên rồi dạo một vòng trước mặt Nguyệt Thấm Lan, trên mặt còn mang theo nụ cười hiền hòa.
Nguyệt Thấm Lan nghe vậy mới chậm rãi thở phào một hơi, dịu dàng nói:
- Không có việc gì là tốt rồi.
Sau khi Mục Lương rời đi khu vực Trung Ương, cô phê duyệt hết văn kiện thì lập tức đi Phường Công nghiệp Quân Sự dò xét tình huống sản xuất vũ khí, sau đó trở về hậu hoa viên chờ đợi anh trở về, trong lúc chờ đợi thì tim cô đập nhanh hơn, lo lắng sẽ có tin tức xấu truyền về.
- Khiến ngươi lo lắng rồi.
Mục Lương nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô.
Ánh mắt của Nguyệt Thấm Lan trở nên hiền hòa, nói:
- Ta không sao, nhưng Ly Nguyệt và mọi người cũng rất lo lắng ngươi.
Mục Lương kinh ngạc hỏi:
- Các cô ấy cũng biết chuyện này à?
- Ừm, ngươi mới vừa rời đi thì các cô ấy vừa trở về.
Nguyệt Thấm Lan gật đầu một cái.
- Được rồi, chúng ta trở về cung điện thôi.
Mục Lương nhẹ giọng nói, hắn phải trở về trấn an mọi người.
Hai người đi tới cung điện, vừa vào chính sảnh đã thấy đám người Hi Bối Kỳ và Ly Nguyệt ngồi ở trên ghế sô pha, trên mặt tất cả đều mang theo sự lo lắng.
- Cộp cộp cộp ~~~
Tiếng bước chân vang lên, mấy người vội vã ngước mắt nhìn lại, sau khi nhìn thấy Mục Lương hoàn hảo trở về, từng đôi mắt đều hiện lên sự vui mừng.
- Mục Lương!
Hi Bối Kỳ ngạc nhiên đứng dậy.
Ly Nguyệt nhìn đôi mắt dịu dàng của Mục Lương, nỗi lo lắng trong lòng tan biến, nói:
- Xem dáng vẻ của ngươi chắc không có việc gì.
- Mục Lương, ngươi không có bị thương chứ?
Hi Bối Kỳ vội hỏi.
Mục Lương lắc đầu, dịu dàng trấn an:
- Ta không sao, các ngươi không cần lo lắng.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Ngải Lỵ Na và những người khác nghe vậy mới hoàn toàn yên lòng.
Hi Bối Kỳ quan tâm hỏi:
- Căn cứ trung chuyển bên kia thật sự xuất hiện phân thân của Hư Quỷ Hoàng à, bọn hắn không sao chứ?
Mục Lương ngồi xuống, trả lời vắn tắt:
- Thương vong có thể chấp nhận được, bức tường lưu ly hư hại một bộ phận nhưng ta đã chữa trị và nâng cấp rồi.
- ...
Sắc mặt của các cô gái đều rất nghiêm túc, thực lực của phân thân Hư Quỷ Hoàng quá mạnh mẽ, thậm chí Ôn Sa và Linh Nhi cũng không phải là đối thủ, chờ đến khi bản thể La Y thức tỉnh, nhân loại có thể đánh thắng Hư Tộc sao?
Đôi mắt màu vàng kim của Hi Bối Kỳ chớp chớp, hỏi:
- Mục Lương, Hư Quỷ Hoàng đã biết đến sự tồn tại của căn cứ trung chuyển, sao ngươi không rút người khỏi đó đi?
- Không thể rút lui, căn cứ trung chuyển là chiến trường nhỏ, có tác dụng rất lớn.
Mục Lương lắc đầu.
Ly Nguyệt lạnh nhạt nói:
- Đúng vậy, nếu không đợi đến khi La Y thức tỉnh, nếu không có chiến trường nhỏ tồn tại, như vậy chiến trường chính sẽ biến thành vương quốc Huyền Vũ.
- Chúng ta cần nhiều thời gian hơn để làm chuẩn bị.
Ngải Lỵ Na nghiêm mặt nói.
- Ta hiểu rồi.
Hi Bối Kỳ chậm rãi gật đầu.