Trước khi rời đi Mục Lương dặn dò:
- Có chuyện gì thì có thể tới phòng làm việc tìm ta.
- Đã biết, ngươi đi mau đi.
Nguyệt Thấm Lan cười tươi như hoa phất tay.
Mục Lương mỉm cười, liếc nhìn Ly Nguyệt sau đó xoay người trở về cung điện.
- Ta cũng đi làm việc đây.
Ly Nguyệt dịu dàng nói.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã cười:
- Ừm, ta cũng phải trở về Cục Quản Lý rồi.
- Nếu còn không đi thì chị ta sẽ phát điên!
Đáy mắt của Ly Nguyệt hiện lên ý cười.
- Ai nói không phải đâu.
Nguyệt Thấm Lan mỉm cười hơi nhún vai.
Trước khi cô trở lại cung điện thì đã bắt Nguyệt Thấm Di cố thủ ở trong Cục Quản Lý, xử lý các loại văn kiện chồng chất trên bàn.
Nguyệt Thấm Lan nghĩ đến ánh mắt u oán của chị mình trước khi rời đi, nhìn gương mặt sống không còn gì luyến tiếc của chị ấy, không khỏi lại bật cười vài tiếng.
Cô rời đi khu vực Trung Ương, cưỡi xe hơi đi Cục Quản Lý Chủ Thành.
- Thư ký đại nhân.
Nhân viên đi ngang qua lần lượt gật đầu vấn an, sau đó tiếp tục làm việc của mình.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã cười đáp lại rồi đi đến phòng làm việc tại tầng trệt, còn chưa đẩy cửa ra thì đã nghe được tiếng đối thoại ở bên trong.
- Đại nhân Thấm Di, phần văn kiện này không phải phê duyệt như vậy, số liệu rõ ràng không đúng.
Trong phòng làm việc truyền ra giọng nói của Vệ Ấu Lan.
- Không phải chứ, ta đã xem rất nhiều lần rồi mà vẫn còn phê duyệt sai sao?
Đây là giọng nói kinh ngạc của Nguyệt Thấm Di.
Vệ Ấu Lan thanh thúy nói:
- Đúng vậy, ngài lại xem thật kỹ một chút.
- ...Được rồi.
Nguyệt Thấm Di nói với giọng điệu sống không còn gì luyến tiếc.
Trước cửa, trong đôi mắt xanh biển của Nguyệt Thấm Lan đầy ý cười, trước khi trở lại đây cô đã dự liệu đến loại tình huống này, cho nên dự định trở về xét duyệt thêm một lần nữa.
Nguyệt Thấm Di để cây viết trong tay xuống, buồn bã nói:
- Ngươi đi hỏi xem khi nào Thấm Lan trở về thế?
Vệ Ấu Lan chớp mắt, nhẹ giọng nói:
- Đại nhân, ngài đã bảo ta đi hỏi ba lần rồi.
- .. Vậy sao?
Nguyệt Thấm Di hậm hực nói.
Vệ Ấu Lan nghiêm mặt gật đầu:
- Vâng, nửa giờ trước đã hỏi lần thứ ba.
- Được rồi.
Nguyệt Thấm Di giơ tay lên nắm tóc, trong lòng sắp phát điên, còn không bằng để cô đứng ở Phim Trường, như vậy không đến mức ngồi chịu khổ ở trong phòng làm việc.
Vệ Ấu Lan kiên nhẫn khuyên nhủ:
- Đại nhân, ngài kiên nhẫn một chút nha, những văn kiện này đều rất đơn giản.
- Đã biết….
Nguyệt Thấm Di bĩu môi, cầm bút lên một lần nữa, ép buộc bản thân tập trung tinh thần xem văn kiện trước mặt.
Vệ Ấu Lan đứng một bên giúp đỡ, làm hết phận sự của một phụ tá tận tâm.
Chồng văn kiện mà Nguyệt Thấm Di phê duyệt cần phải đưa trở lại các Cục Quản Lý Vệ Thành trước khi trời tối.
- Ta hơi khát nước.
Nguyệt Thấm Di ngước mắt nói.
Vệ Ấu Lan không khỏi buồn cười nhắc nhở:
- Đại nhân, ngài đã uống sáu ly nước trà rồi đấy, không muốn đi vệ sinh sao?
Nguyệt Thấm Di nghe vậy sờ sờ bụng dưới bằng phẳng, dường như đã quên mất việc mình đã uống vài ly trà.
- Lộc cộc ~~~
- Ngươi lại đi rót thêm một ly trà tinh thần đi.
Cô giơ tay lên gõ bàn một cái.
Vệ Ấu Lan dở khóc dở cười, hơi cúi người lên tiếng:
- Vâng.
Cô xoay người đi đến bàn pha trà ở một góc phòng làm việc, bắt đầu nấu nước nóng rồi thả lá trà mới vào trong bình trà.
Nguyệt Thấm Di nhìn bóng lưng tiểu hầu gái, lại nhìn văn kiện trên mặt bàn, trong lòng lẩm bẩm em gái mau chóng trở về đi.
- Rào rào ~~~
Không bao lâu thì tiểu hầu gái đã pha xong trà nóng, thận trọng đưa đến bên tay nữ nhân.
- Đại nhân, nước trà còn nóng.
Vệ Ấu Lan mềm mại nhắc nhở.
- Ta biết rồi.
Ngón tay của Nguyệt Thấm Di khẽ vuốt ve miệng ly.
Vệ Ấu Lan chớp chớp mắt, nàng an tĩnh đứng hai phút, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà nhắc nhở:
- Đại nhân, trời sắp tối rồi.
- ...
Khóe miệng của Nguyệt Thấm Di giật giật, biết tiểu hầu gái là đang uyển chuyển nhắc nhở cô khi trời tối phải phê duyệt xong những văn kiện này.
Cô đảo mắt một vòng, đột nhiên đứng dậy, nhanh chóng đè tiểu hầu gái ngồi xuống ghế.
- A, ngài làm cái gì vậy?
Vệ Ấu Lan trừng lớn hai mắt, theo bản năng muốn đứng dậy rời đi, cô không thể tùy tiện ngồi vị trí này.
Tay của Nguyệt Thấm Di đè lên trên vai tiểu hầu gái, thoạt nhìn nhẹ nhàng không dùng lực nhưng lại làm cho thiếu nữ không đứng lên được.
Đáy mắt của cô hiện lên một tia giảo hoạt, cười tươi như hoa nói:
- Ngươi ngồi đây, thay ta phê duyệt hết chỗ văn kiện còn lại đi.
Vệ Ấu Lan nghe vậy hai mắt càng trừng lớn, vội vã từ chối:
- A, chuyện này không được đâu, đại nhân Thấm Lan đã nói muốn ngài tự mình phê duyệt, ta chỉ có thể trợ giúp thôi.
- Không sao, ngươi không nói, ta không nói, Thấm Lan sẽ không biết.
Nguyệt Thấm Di nói không chút để ý.
- Ta không thể nói dối.
Vệ Ấu Lan nghiêm mặt đáp.
Nguyệt Thấm Di giận quá hóa cười, vươn tay nhéo má tiểu hầu gái, nghiêng người tới gần nói:
- Chuyện đó nói sau đi, bây giờ việc ngươi cần làm là xử lý xong những văn kiện này.
Ánh mắt của Vệ Ấu Lan lóe lên, trong lòng suy nghĩ nhiều loại lý do từ chối.
- Cọt kẹt ~~~
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra, Nguyệt Thấm Lan uyển chuyển bước vào, đôi mắt màu xanh nước biển còn mang theo ý cười.
Nguyệt Thấm Di sửng sốt một chút, đối diện với ánh mắt của em gái, trên mặt hiện lên một tia chột dạ.
Nhưng rất nhanh trên mặt cô đã khôi phục thần sắc vui mừng, vội vàng nói:
- Ngươi trở về thật vừa vặn, mau tới làm việc đi.
Nguyệt Thấm Lan trợn trắng mắt, ưu nhã nói:
- Chị à, những văn kiện này không khó lắm, sao ngươi còn bắt Tiểu Lan xử lý thay ngươi chứ?
- Ngươi nghe thấy hết rồi à?
Lông mi nhỏ dài của Nguyệt Thấm Di run rẩy, giọng nói có chút không được tự nhiên.
Nguyệt Thấm Lan gật đầu, ưu nhã nói:
- Mục Lương bảo ngươi tới giúp ta, ngươi không thể lười biếng.
- Ta không có lười biếng, chẳng qua là ta không am hiểu phê duyệt văn kiện thôi.
Mặt của Nguyệt Thấm Di nghiêm túc phản bác.
- ....
Vệ Ấu Lan nhỏ giọng thì thầm cái gì đó, khi chạm phải đôi mắt xanh của nữ nhân thì lại vội vàng cúi đầu phê duyệt văn kiện .
- Nếu là như vậy, chị có thể đi kiểm tra kế hoạch đã định xong.
Nguyệt Thấm Lan mở ngăn kéo, rút ra một phần văn kiện rồi đưa cho chị mình.
- Ta xem một chút.
Nguyệt Thấm Di cảm giác hứng thú tiếp nhận văn kiện.
………..
Nguyệt Thấm Di nhìn nội dung trong văn kiện, khóe miệng của cô không nhịn được co giật, ngước mắt nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan, hỏi:
- Ngươi nói một chút, cải tạo nhà vệ sinh công cộng là cái gì mà còn muốn ta đích thân ra tay tham dự hả?
Vương quốc Huyền Vũ phát triển càng ngày càng tốt, phương diện dân sinh vẫn luôn gia tăng, trong đó bao gồm vấn đề vệ sinh chung, nhà vệ sinh công cộng là quan trọng nhất.