- Đương nhiên phải đích thân tham dự rồi, nếu không thì làm sao thể hiện được sự thương dân của chúng ta chứ?
Đáy mắt của Nguyệt Thấm Lan hiện lên ý cười.
Cô vươn tay vỗ bả vai của chị mình, nói một cách chân thành và nghiêm túc:
- Là người lãnh đạo, phải làm tốt tác dụng cầm đầu.
Khóe mắt của Nguyệt Thấm Di giật một cái, không nhịn được nói:
- Vậy nếu đổi lại là ngươi đi chứng thực những kế hoạch này thì ngươi cũng sẽ tự mình ra tay à?
- Không biết nha.
Nguyệt Thấm Lan nói một cách đương nhiên.
Nguyệt Thấm Di híp mắt lại, nói với giọng điệu bất thiện:
- Ngươi không biết mà còn bảo ta đi à?
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:
- Bởi vì ta muốn phê duyệt văn kiện, còn phải đi dò xét mỗi toà Vệ Thành Cục Quản Lý và xử lý công việc bên kia, không có thời gian đi nhìn chằm chằm những thứ này.
Vệ Ấu Lan nghe chợt dừng tay lại, yên lặng buông bút xuống, giữ lại văn kiện.
Nguyệt Thấm Lan quay đầu liếc tiểu hầu gái một cái, cô lại yên lặng cầm bút lên tiếp tục phê duyệt văn kiện, trong lòng hơi chút dở khóc dở cười.
- ....
Nguyệt Thấm Di vừa định nói mình cũng có thể, nhưng vừa nghĩ đến đống văn kiện kia thì lập tức lại đau đầu, vẫn là cảm thấy bản thân không làm được.
Đáy mắt của Nguyệt Thấm Lan hiện ra ý cười, nói:
- Làm sao vậy, ta giao chuyện này chị làm được chứ?
- Không được, ta đi tìm Mục Lương làm chuyện khác, Cục Quản Lý không thích hợp ta.
Nguyệt Thấm Di nói với giọng điệu nghiêm túc.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:
- Mục Lương đã vào phòng làm việc rồi, không phải chuyện lớn thì không thể quấy nhiễu ngài ấy.
Nguyệt Thấm Di dừng bước, nhìn em gái với ánh mắt sâu kín.
- Ha ha ha ha ~~~
Nguyệt Thấm Lan bật cười, phất tay nói:
- Được rồi, không trêu ngươi nữa, chị à vẫn là ở lại chỗ này phê duyệt văn kiện với ta đi.
- Được rồi.
Nguyệt Thấm Di thở dài một tiếng, nhận mệnh ngồi xuống.
Vệ Ấu Lan thấy thế muốn đứng dậy nhường chỗ thì lại bị Nguyệt Thấm Lan đè vai ngồi xuống, hơi nâng cằm lên, ưu nhã nói:
- Ngươi tiếp tục phê duyệt hết chỗ văn kiện còn lại đi.
- Vâng.
Vệ Ấu Lan ngoan ngoãn đáp một tiếng.
Nguyệt Thấm Di tức giận nói:
- Ta bảo cô ấy phê duyệt thì không được, ngươi phân phó cô ấy thì được sao?
Nguyệt Thấm Lan nghiêm túc nói:
- Ngươi không hiểu, ta làm vậy là vì bồi dưỡng cô ấy, sau này vị trí thư ký sẽ do Tiểu Lan tới ngồi.
Vệ Ấu Lan nghe vậy tay run một cái, kinh ngạc nói:
- Đại nhân, ta không nghe lầm chứ?
- Không, ngươi không có nghe lầm, bây giờ ngươi còn trẻ, chờ khi nào có năng lực thì tự nhiên có thể thay ta ngồi vị trí này.
Nguyệt Thấm Lan nói với giọng điệu nghiêm túc.
Nguyệt Thấm Di liếc em gái, vạch trần sự thật:
- Ta thấy ngươi là muốn trộm lười, nghĩ tới sau này được thảnh thơi.
Đôi mắt đẹp của Nguyệt Thấm Lan hiện ra ý cười, thành thật gật đầu nói:
- Đúng vậy, ta đâu thể vẫn luôn vất vả quanh năm suốt tháng chứ, ta cũng muốn được hưởng thụ thời gian thanh nhàn.
Vệ Ấu Lan mấp máy môi hồng, lập tức cảm giác trên vai rất có áp lực.
Nguyệt Thấm Lan vỗ vỗ bả vai của tiểu hầu gái, ưu nhã nói:
- Ta chỉ thuận miệng nói thôi, ngươi đừng cảm thấy quá áp lực, làm tốt công việc của ngươi bây giờ là được rồi.
- Vâng, ta đã biết.
Vệ Ấu Lan gật đầu thật mạnh, trong đôi mắt đẹp tràn đầy sự nghiêm túc.
Nguyệt Thấm Di tới gần tiểu hầu gái, khóe môi cong lên, thì thầm bên tai đối phương:
- Đúng vậy Tiểu Lan, ngươi không cần cảm thấy áp lực, chỉ cần ngươi không nỗ lực thì em ấy sẽ vẫn luôn ngồi ở vị trí này nha.
- ....
Vệ Ấu Lan ngẩn ngơ.
- Nguyệt Thấm Di, ngươi nói vậy không cảm thấy đau lòng em gái mình sao?
Nguyệt Thấm Lan chống nạnh, trong đôi mắt màu xanh nước biển tràn đầy vẻ cạn lời.
- Ha ha ha ta nói giỡn thôi mà.
Nguyệt Thấm Di cười nói, chớp mắt với tiểu hầu gái, nói:
- Ngươi còn trẻ, từ từ là tốt rồi, chớ tạo áp lực quá lớn cho mình.
- Ta biết rồi, cảm ơn hai vị đại nhân quan tâm.
Vệ Ấu Lan gật đầu cười đáp.
- Được rồi, mau làm việc thôi, trời sắp tối rồi.
Nguyệt Thấm Lan khoát khoát tay thúc giục.
- Vâng.
Vệ Ấu Lan phấn chấn cầm bút lên, tiếp tục múa bút phê duyệt văn kiện.
Nguyệt Thấm Lan mừng rỡ được rảnh rỗi, bưng trà nóng trong tay chị mình nhấp một miếng, hưởng thụ thời khắc thanh nhàn này.
Nguyệt Thấm Di nghĩ tới điều gì đó, hỏi:
- Không phải Mục Lương đi đại lục cũ sao, mới đó mà đã trở về rồi, xem ra bên kia không có xảy ra việc gì?!
- Không, bên kia xảy ra một chút việc nhưng đã được Mục Lương giải quyết.
Nguyệt Thấm Lan đáp với giọng điệu lười nhác, thuật lại chuyện đã xảy ra.
Khi tiểu hầu gái nghe đến đoạn phân thân Hư Quỷ Hoàng xuất hiện thì trên mặt cô lập tức lộ ra biểu cảm lo sợ, đến khi nghe được Mục Lương đánh bại phân thân thì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nguyệt Thấm Di hỏi tới:
- Vậy Mục Lương đâu, có bị thương không?
- Không có, rất khỏe mạnh, một sợi tóc đều không rơi.
Nguyệt Thấm Lan xua tay đáp, hơi ngừng lại vài giây, thanh thúy nói:
- Chí ít trong mắt của ta thì ngài ấy không có bị thương.
Nữ nhân hiểu rõ Mục Lương, dù anh bị thương ở đại lục cũ thì cũng sẽ chữa trị ngay tại chỗ, trở về sẽ không nói cho cô biết.
- Vậy là tốt rồi.
Nguyệt Thấm Di cũng thở phào một hơi.
Sau đó sắc mặt của cô lại trở nên nghiêm túc, ngưng trọng nói:
- Phân thân của Hư Quỷ Hoàng đã xuất hiện, xem ra không lâu sau sẽ toàn diện khai chiến.
Nguyệt Thấm Lan gật đầu nói:
- Ừm, rất có thể Hư Quỷ Hoàng sẽ có phân thân khác, phải thông báo người bên đại lục cũ chú ý một chút, gặp được đừng trực diện đón đánh, tránh được thì nên tránh.
Con ngươi của Nguyệt Thấm Di co rụt, khàn giọng nói:
- Nếu như Hư Quỷ Hoàng thật sự có phân thân khác, như vậy nhân tộc sẽ thương vong vô số.
Nguyệt Thấm Lan trầm mặc, dù chỉ mới là phân thân nhưng thực lực của đối phương cũng đã rất mạnh rồi, không biết Tân Tây ở đại lục cũ có thể đánh thắng phân thân Hư Quỷ Hoàng hay không.
Hiện nay, thực lực của Tân Tây xếp hạng thứ năm ở đại lục cũ, dù sao thì cũng không thể loại trừ còn có cường giả khác đang ẩn núp, chỉ là hiện nay không có gặp phải.
Bầu không khí trong phòng làm việc trở nên im ắng, Vệ Ấu Lan gục đầu xuống, bút trong tay xào xạc ở trên mặt giấy.
- Tiểu Lan, phê duyệt xong văn kiện xong nhớ sai người đưa trở về.
Nguyệt Thấm Lan nói sang chuyện khác.
- Vâng.
Vệ Ấu Lan ngoan ngoãn đáp một tiếng.
Nguyệt Thấm Di nghi ngờ hỏi:
- Ngươi muốn làm gì?
Nguyệt Thấm Lan giải thích:
- Ta đi liên lạc người bên đại lục cũ, chuyện này nhất định phải thông báo cho bọn hắn biết mới được.
- Vậy ta đi với ngươi.
Nguyệt Thấm Di nói xong muốn đứng dậy nhưng lại bị em gái đè vai ngồi trở lại.
Khóe môi của Nguyệt Thấm Lan cong lên, nói:
- Không cần đâu, ngươi ở nơi này hỗ trợ phê duyệt văn kiện đi, dù sao thì cũng phải học được.
- ...
Khóe mắt Nguyệt Thấm Di nhảy, cuối cùng vẫn là không thể trốn tránh được nhiệm vụ này.