Thời gian chậm rãi trôi qua, ba khuôn mặt của Mục Lương đều lộ ra sự nghiêm túc.
Biên độ di động của sáu cánh tay rất nhỏ, tinh thạch ma thú lơ lửng ở trước mặt xoay chầm chậm, ma pháp trận bên trong đã được hoàn thành hai phần ba.
Tám giờ đồng hồ trôi qua rất nhanh, Trà Thụ Sinh Mệnh thu hồi ánh sáng làm cho vương quốc Huyền Vũ tiến vào đêm tối.
Bởi vì ảnh hưởng của Lĩnh vực Im lặng nên Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng trong phòng làm việc không có phát sáng, dù vậy cũng không ảnh hưởng tới động tác trên tay của Mục Lương.
- Sắp thành công rồi.
Anh nhẹ giọng lẩm bẩm, thần sắc càng thêm nghiêm túc.
Lại qua hơn một giờ, Mục Lương chợt dừng tay lại, toàn bộ linh hồn lực và tinh thần lực lại trở về trong cơ thể.
- Ông ~~~
Ngay sau đó, ba viên tinh thạch ma thú đồng thời tỏa sáng, chậm rãi xoay tròn giữa không trung, tản mát ra một trận ma lực dao động.
- Phù ~~~
Mục Lương thở phào một hơi, trên mặt có ý cười:
- Thành công rồi.
Anh vươn tay nắm lấy ba viên tinh thạch ma thú lơ lửng giữa không trung, cẩn thận kiểm tra từ trong ra ngoài một lần, xác định xây dựng ma pháp trận không có phạm sai lầm.
Nếu như ma pháp trận có một góc sai lệch, lúc đó sẽ tạo thành hậu quả rất nghiêm trọng, không cẩn thận sẽ khiến toàn bộ linh khí bị hủy diệt.
Mục Lương nhìn về phía họa quyển trên đài điều khiển, khóe môi cong lên, lẩm bẩm:
- Được rồi, nhân lúc một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái, mau chóng làm tốt bộ phận còn lại thôi.
Vì ba viên tinh thạch ma thú này mà hắn tốn trọn hai ngày, không thể trì hoãn nữa.
………..
- Rầm rập ~~~
Bên ngoài Thành Phi Điểu, Hư Quỷ thành đàn ngã xuống, sóng xung kích khuếch tán ra từng vòng làm cho Hư Quỷ vòng ngoài tử thương thảm trọng.
Hơn mười phút trước, hai viên đạn đạo thẩm phán bay từ vương quốc Huyền Vũ lần lượt bắn trúng bầy Hư Quỷ.
Hỏa Thần phát nổ trước, lập tức làm cho mười mấy ngàn con Hư Quỷ hóa thành tro bụi, ngay sau đó là Lôi Thần rơi xuống, biến khu vực đất trống bên ngoài thành Phi Điểu thành biển sấm sét lần nữa.
Ở chủ thành thành Phi Điểu, Tổng hội trưởng Hiệp Hội Ma Pháp Sư lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, khuôn mặt già nua bị ánh sáng từ tia sét chiếu rọi.
Lão nhìn Hư Quỷ cấp cao bị "Lôi Thần" đập trúng, trong chớp mắt đã biến thành một mảnh tro tàn, con Hư Quỷ cấp cao kia đã giết gần hai mươi vị Ma Pháp Sư.
Vẻ mặt của Tổng hội trưởng Hiệp Hội Ma Pháp Sư hơi trắng bệch, đó là do thi triển ma pháp cường độ cao trong thời gian dài đưa đến mệt mỏi.
Nếu như không phải lão xin trợ giúp thẩm phán từ vương quốc Huyền Vũ, bị Hư Quỷ thành đàn cấp cao luân phiên công kích như vậy cũng đủ khiến lão ngã xuống vì kiệt sức.
- Hư Tộc không nên tồn tại.
Giọng nói của Tổng hội trưởng Ma Pháp Sư khàn khàn, không giấu được sát ý trong mắt.
- Vù vù vù ~~~
Hạ Khoa Phu từ trên trời giáng xuống, rơi vào bên cạnh Tổng hội trưởng Ma Pháp Sư, vội hỏi thăm:
- Các hạ cảm thấy thế nào rồi?
- Còn tốt, không chết được.
Tổng hội trưởng Hiệp Hội Ma Pháp Sư nhàn nhạt đáp.
Hạ Khoa Phu chậm rãi gật đầu nói:
- Vậy là tốt rồi.
Hắn nhìn mặt đất bên ngoài thành Phi Điểu, thi thể Hư Quỷ nằm ngổn ngang khắp nơi, còn có thể nhìn thấy tia sấm sét nhảy nhót trên người bọn nó, vị trí trung tâm nơi đạn đạo nổ tung không có Hư Quỷ nào lưu lại toàn thây.
- Nếu như vẫn luôn có thẩm phán thì dọn dẹp sạch toàn bộ Hư Quỷ không khó.
Giọng nói của hắn mang theo cảm thán.
- Đừng suy nghĩ ngây thơ như vậy, làm sao mà loại vũ khí này vẫn luôn có được chứ?!
Tổng hội trưởng Hiệp Hội Ma Pháp Sư trầm giọng nói:
- Ngươi đừng quên Hư Quỷ Hoàng, hắn mới là uy hiếp lớn nhất của nhân loại chúng ta.
Hạ Khoa Phu trầm mặc không nói, vẻ mặt hắn rất ngưng trọng, không phải là bởi vì lời nói của Tổng hội trưởng Ma Pháp Sư, mà là cuối tầm mắt lại xuất hiện một đám mây màu đen đang di chuyển.
Giọng nói của Tổng hội trưởng Ma Pháp Sư cũng im bặt, vẻ mặt lão càng thêm ngưng trọng.
- Ai, ta còn chưa kịp nghỉ ngơi đâu.
Hạ Khoa Phu nghiến răng nghiến lợi, vỗ cánh bay lên trời, hô:
- Gõ trống trận, Hư Quỷ lại tới rồi!
- Đông đông đông ~~~
Tiếng trống đinh tai nhức óc nhanh chóng vang vọng toàn bộ thành Phi Điểu, binh sĩ và nhóm Ma Pháp Sư còn chưa kịp nghỉ ngơi đã phải vội vã tiến vào trạng thái chiến đấu lần nữa.
- Đáng chết, ta còn chưa kịp đặt mông ngồi xuống đâu.
Kỵ Sĩ Phi Điểu tức giận mắng một tiếng.
- Ta sắp mệt chết rồi, còn chưa có dùng bí dược chữa thương nữa.
Nhóm Ma Pháp Sư cũng mắng to, nhưng mà hành động lại rất nhanh.
- Tất cả nhanh tay nhanh chân lên, không thể để Hư Quỷ tấn công vào đây!
Người người nhốn nháo, ngoại trừ thương binh nghiêm trọng thì những người khác đều không có thời gian nghỉ ngơi, kiên trì đầu nhập chiến đấu một lần nữa.
- Kiệt kiệt kiệt ~~~
Chẳng mấy chốc bầy Hư Quỷ đã tới trước thành Phi Điểu, chúng nó đạp lên thi thể như tre già măng mọc khởi xướng tiến công.
Linh khí đại pháo, vũ khí tiêu diệt, nhóm vũ khí Nỏ Lớn lần lượt được khởi động, mưa bom bão đạn trút về phía bầy Hư Quỷ, tư thế giống như ước gì có thể hủy diệt mảnh đất này.
Tổng hội trưởng Ma Pháp Sư hít một hơi thật sâu, uống bí dược chữa thương để khôi phục thể lực, lực chú ý rơi vào Hư Quỷ cấp cao trong bầy Hư Quỷ.
Nhóm Ma Pháp Sư dàn trận, bắt đầu ngâm xướng ma pháp, công kích từ xa lũ Hư Quỷ đến gần tường thành.
- Hưu hưu hưu ~~~
Kỵ Sĩ Phi Điểu bay lên cao, nỏ trong tay không ngừng nghỉ, từng mũi tên xé gió bay vụt ra ngoài.
- Đông đông đông ~~~
Tiếng trống vang tận trời, thành Phi Điểu tiến vào trạng thái chiến tranh một lần nữa.
Lính quân y đến từ vương quốc Huyền Vũ phá lệ bận rộn, bọn hắn chạy ngược xuôi giữa tiền tuyến và hậu cần, trị liệu thương binh mang về từ tiền tuyến, cố gắng hết khả năng để bảo trụ tính mệnh của người bị thương.
Phía sau thành Phi Điểu, các lính quân y mặc đồng phục trắng đang cứu trị các thương binh.
Áo khoác của Yên Hồng đã bị nhuộm đỏ bởi máu của người bệnh, chỉ có gương mặt còn tính là sạch sẽ, nhưng vẻ mặt của cô đã tái nhợt không có chút máu.
Cô là lính quân y do vương quốc Huyền Vũ cử đến trợ giúp đại lục cũ, năm nay mới tròn mười tám tuổi, là một Biến Dị Giả bình thường với thực lực cấp 1.
Lính quân y tới từ vương quốc Huyền Vũ có tổng cộng ba trăm người, phần lớn đều chỉ là cao thủ cấp 1 giống như Yên Hồng.
- Cộp cộp cộp ~~~
Tiếng bước chân quen thuộc vang lên, Yên Hồng quay đầu nhìn lại, một đám binh sĩ từ đằng xa chạy tới, hai người một tổ vác cáng cứu thương, thương binh nằm ở trên cáng.
Nhóm binh lính hô:
- Mau cứu mạng, bọn hắn sắp chết rồi.
Sắc mặt của Yên Hồng lập tức trở nên nghiêm túc, lập tức ra lệnh cho các lính quân y còn lại:
- Mọi người hành động, ưu tiên cứu trị người bị trọng thương.
Cô là tiểu đội trưởng và cũng là người quản lý chính của nhóm lính quân y này.
- Vâng!
Các lính quân y bắt đầu công việc lu bù, chạy tới hỗ trợ nhận lấy thương binh, bắt đầu rửa sạch vết thương.