Yên Hồng tiếp tục ra lệnh:
- Thuốc cầm máu không đủ, mau đi kho hàng lấy, còn có vải xô và cồn, nhanh lên!
- Vâng.
Ba gã lính quân y đứng dậy rời khỏi, bọn họ chạy rất nhanh, rất sợ chậm một giây sẽ không thể cứu được tính mệnh của người bị thương.
Yên Hồng bước nhanh tới trước một gã thương binh, là cường giả tiếp viện từ đại lục mới, thoạt nhìn chỉ có chừng hai mươi lăm tuổi.
Hắn nằm ở trên băng ca, mặt mũi đầy máu, miệng vẫn còn tuôn máu ra ngoài, cánh tay trái của nam nhân đã không có, mặt trên có hư khí lượn lờ, vết thương đã bị cảm nhiễm.
- Ách ách ~~~
Đôi mắt của nam nhân trợn to nhìn chằm chằm Yên Hồng, cơ thể không ngừng run rẩy, há miệng muốn nói điều gì.
- Mau, đưa băng vải cho ta, cả thuốc cầm máu nữa!
Yên Hồng vội vã hô.
- Vâng, của đội trưởng đây!
Một vị nam quân y mở túi chữa bệnh lấy ra băng vải và thuốc cầm máu đưa cho thiếu nữ.
Yên Hồng bình tĩnh ra lệnh:
- Trước tiên rửa sạch vết thương, sau đó cho ta một bình bí dược chữa thương cấp 3.
- Vâng.
Nam quân y lên tiếng, lấy ra một bình bí dược chữa thương từ trong túi chữa bệnh.
Bí dược chữa thương được phân chia cấp bậc, cấp 1 là loại bình thường nhất, cấp 2 tốt hơn, cấp 3 có thể trị liệu người bị trọng thương.
Yên Hồng nhận lấy bí dược chữa thương, sau đó bóp miệng người bị thương rồi rót hết bí dược.
Nam quân y không ngừng động tác trên tay, đầu tiên là dùng nước trong rửa sạch vết thương trên người thương binh, lại dùng cồn khử trùng, cuối cùng đắp thuốc cầm máu và quấn băng vải.
Yên Hồng nhìn chằm chằm khuôn mặt người bị thương, thấy lồng ngực phập phồng kịch liệt của hắn chậm rãi ổn định lại, miệng cũng không còn tuôn máu, biết được mệnh của người này tạm thời được cứu về rồi.
- Phù ~~~
Cô thở phào một hơi, ra lệnh:
- Mọi người tranh thủ nghỉ ngơi, cho hắn uống nước, không cần chạm lung tung vào phần tay gãy, trước tiên cầm máu, sau đó cho hắn dùng Thuốc Kháng Hư.
Thuốc Kháng Hư tên của bí dược trị liệu "Hư Quỷ Cảm Nhiễm".
- Vâng.
Nam quân y đáp một tiếng.
Yên Hồng lại liếc nhìn thương binh kia, sau đó đối diện với một đôi mắt cảm kích, còn có thể nhìn ra sự ủ rũ sâu đậm trong mắt.
- Nghỉ ngơi cho tốt, ngươi sẽ không chết.
Yên Hồng nghiêm mặt nói.
Thương binh khàn khàn mở miệng:
- Ừm, cảm ơn...
……….
Khu y tế phía sau thành Phi Điểu
Nhóm lính quân y bận rộn chạy tới lui, thương binh từ tiền tuyến đưa tới rất nhiều, phòng bệnh xây dựng lâm thời đã không đủ chỗ, những người bị thương nhẹ chỉ có thể bị an trí ở ngoài phòng bệnh.
Hư Tộc đột kích hai lần liên tục, không chỉ cường giả ở tiền tuyến không thể nghỉ ngơi, ngay cả nhân viên hậu cần cũng không ngừng bận rộn.
Người bị thương ở tiền tuyến thật sự nhiều lắm, rất nhiều người tạm thời giữ được tánh mạng đành phải chờ nhóm lính quân y có rảnh rỗi mới tiến hành tỉ mỉ trị liệu cho bọn hắn.
Lính quân y không đủ dùng, rất nhiều lính quân y phải đồng thời chăm sóc bốn, năm người bệnh, may mà có "tình nguyện viên" thành Phi Điểu hỗ trợ nên bọn hắn mới miễn cưỡng lo liệu hết.
- Phù ~~~
Sắc mặt của Yên Hồng trắng bệch, bệnh nhân trước mặt là người thứ hai mươi mà cô chữa trị, cô nhìn sang một vị thường dân hỗ trợ mình, nói:
- Ngươi đi sắp xếp vị trí cho người bệnh đi, nhớ là cứ cách nửa giờ lại kiểm tra vết thương một lần, tránh việc người bệnh bị xuất huyết lần nữa.
- Vâng, ta nhớ kỹ rồi.
Thiếu nữ đáp một tiếng, nghiêm mặt khiêng thương binh ra ngoài cùng với bạn tốt.
Yên Hồng chậm rãi thở ra một hơi, áo khoác trắng đã bị nhuộm thành màu đỏ sẫm, nhưng tất cả đều là máu của người bị thương, cô chỉ là rất mệt mỏi.
- Mệt mỏi quá đi.
Cô giơ tay lên hoạt động bả vai, để cho mình lên tinh thần.
Nam quân y khuyên nhủ:
- Đội trưởng, ngài nghỉ ngơi một lúc đi.
Yên Hồng lắc đầu, nghiêm túc nói:
- Không cần, còn có nhiều thương binh như vậy, nếu chúng ta không nhanh chóng trị liệu thì bọn hắn sẽ chết.
Tiền tuyến vẫn liên tục đưa thương binh trở về, còn có rất nhiều người chờ đợi được trị liệu, hiện tại các lính quân y đều đang tập trung chăm sóc nhóm người bị thương nặng nhất.
Nam quân y còn muốn nói điều gì đó, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt chăm chú của thiếu nữ thì chỉ có thể nuốt lời muốn nói trở vào trong.
- Ngươi không thể kiên trì nữa sao?
Yên Hồng thuận miệng hỏi.
- Không phải, ta còn có thể kiên trì.
Nam quân y đáp với thần sắc nghiêm túc.
Yên Hồng lạnh nhạt nói:
- Vậy thì tiếp tục cứu người.
- Vâng!
Nam quân y lên tiếng, mang theo tình nguyện viên đi cứu trị các thương binh.
Yên Hồng uống một ngụm nước, sau đó tiếp tục đi cứu người.
Cô tìm được một vị cường giả bị thương nặng, đó là một nữ Ma Pháp Sư thoạt nhìn chỉ có hai bốn, hai lăm tuổi, một chân của cô ấy bị đứt lìa, bả vai có vết cắn của Hư Quỷ, làn da lộ ra bên ngoài đầy hoa văn đỏ đen.
Nữ Ma Pháp Sư thấy Yên Hồng qua đây, hai mắt của cô ấy loé lên vẻ ước ao, miệng giật giật không nói chuyện.
- Thả lỏng đi, thương thế của ngươi sẽ không thể chết.
Yên Hồng lên tiếng trấn an.
Giọng nói của nữ Ma Pháp Sư mang theo tia nghẹn ngào, khàn khàn nói:
- Nhưng một chân của ta đã bị chặt đứt...
Yên Hồng mím môi một cái, nghiêm mặt nói:
- Chờ khi nào ngươi hết bệnh có thể đến vương quốc Huyền Vũ mua chân giả, sau khi mang vào thì ngươi có thể đi đường giống như người bình thường.
Vương quốc Huyền Vũ đã bắt đầu bán tay chân giả, phần lớn được làm bằng gỗ, loại tốt hơn thì làm bằng lưu ly và tài liệu hung thú.
- Thật vậy chăng?
Nữ Ma Pháp Sư nghe vậy đôi mắt sáng lên.
Yên Hồng mở ra hòm thuốc chữa bệnh tùy thân, nói:
- Ừm, đi bộ và chạy bộ không thành vấn đề, nhưng không thể vận động quá kịch liệt.
- Chỉ cần có thể đi như bình thường là được rồi.
Nữ Ma Pháp Sư thở phào một hơi như trút được gánh nặng.
Cô không muốn nửa đời sau chỉ có thể ngồi một chỗ, cô là Ma Pháp Sư, nếu không thể đi thì sẽ có rất nhiều chuyện không làm được.
- Thả lỏng, ta bắt đầu rửa vết thương giúp ngươi, quá trình sẽ hơi đau một chút.
Yên Hồng nhắc nhở.
Nữ Ma Pháp Sư miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói:
- Không có việc gì, đau đến mấy cũng không thể đau bằng bị Hư Quỷ cắn.
Yên Hồng mím môi không nói chuyện, dứt khoát rót cồn lên trên vết thương của nữ nhân để khử độc, đồng thời rửa sạch vết máu chung quanh miệng vết thương.
- Rào rào ~~~
Hai mắt của nữ Ma Pháp Sư trợn to, cơ thể khẽ run, vết thương đau nhức khiến nàng suýt nữa ngồi bật dậy.
- A ~~~
Cô ấy kêu thảm thiết một tiếng, đôi mắt trợn trắng suýt nữa bất tỉnh.
Nữ tình nguyện viên theo giúp một tay vội vàng tiến lên, thuần thục vươn tay đè nữ Ma Pháp Sư trở về băng ca, mấy ngày nay cô ấy đã thấy nhiều loại tình huống này.