Trà Thụ Sinh Mệnh ở trong Hoạ Quyển Vũ Trụ mang ý nghĩa khởi nguyên của sinh mệnh, là đồ án do anh vẽ bằng ma pháp Sinh Mệnh.
- Thật sự rất đẹp.
Ly Nguyệt cảm thán.
Ngón tay của Mục Lương nhẹ nhàng di chuyển, vũ trụ tinh hà biến trở nên lập thể, từng đoàn tinh vân đáp xuống.
- Ông ~~~
Ngay sau đó, khu vực bị Họa Quyển Vũ Trụ bao phủ biến thành không có trọng lực, đám người Nguyệt Thấm Lan nổi lơ lửng cách mặt đất.
Tinh vân rất gần các cô gái, làm cho các cô có thể thấy rõ mỗi một viên sao trời ở bên trong.
- Oa ~~~
Đôi môi hồng của Ngải Lỵ Na mở lớn, đôi mắt đẹp không hề nháy một cái.
Ngón tay của Mục Lương lại nhẹ nhàng dịch chuyển, trong núi sông bay ra từng sinh linh trông rất sống động, có ma thú cũng có linh thú, tất cả đều tản ra khí tức kinh khủng.
Đây là dùng năng lực Vung Lá Thành Thú của cây Phượng Hoàng, vì thế anh còn hái xuống mấy ngàn chiếc lá làm tài liệu, suýt chút nữa biến nó thành cây trọc đầu, sau đó phải dùng Nước Suối Sinh Mệnh mới khiến cây Phượng Hoàng khôi phục lại như cũ.
Ngải Lỵ Na kinh ngạc thốt lên một tiếng:
- Hơi thở của những ma thú này thấp nhất là cấp 8!
Mục Lương mỉm cười, cấp 8 chỉ là bình thường nhất, trong Hoạ Quyển Vũ Trụ còn có rất nhiều ma pháp trận Chí Tôn và Thánh giai, cho nên dù là cường giả cấp 2, cấp 3 sử dụng Họa Quyển Vũ Trụ thì cũng có thể đè đánh cường giả cấp 7, cấp 8, nếu như sức lực sung túc thì thậm chí đối kháng Thánh giai cũng không phải nói chơi.
- Ào ào ~~~
Dòng sông trong bức tranh cuồn cuộn, lao ra họa quyển vờn quanh chúng nữ, hơi nước nồng nặc làm cho tầm nhìn trở nên mông lung.
Dòng sông qua đi, nơi sâu xa trong vũ trụ lại toát ra một mảng ánh lửa lớn, thoạt nhìn lên giống như mạt thế đã tới, toả ra sóng nhiệt suýt nữa khiến người ta không mở mắt nổi.
- Ầm ầm ~~~
Dung nham thành đoàn xuất hiện ở giữa tinh vân, một mảnh tinh vân khác lại có lôi điện đan xen, toả ra khí tức kinh khủng làm cho các cô gái sợ hết hồn.
Trong tiếng thốt kinh ngạc của các cô gái, Mục Lương thu hồi Họa Quyển Vũ Trụ, ánh mắt các cô lập tức sáng hơn.
Nguyệt Thấm Lan nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Tuy ta còn chưa thấy ngươi dùng Họa Quyển Vũ Trụ giết địch, nhưng uy lực nhất định rất mạnh.
- Chỉ nhìn dáng vẻ thôi cũng đã biết nó rất mạnh mẽ rồi.
Ngải Lý Na gật đầu nhận đồng.
Mục Lương như suy nghĩ gì đó rồi gật đầu nói:
- Đúng là nên thử nghiệm thực chiến một lần.
- Ngươi muốn làm gì, đi đại lục cũ sao?
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã hỏi.
- Ừm, ta sẽ trở về trước khi trời tối.
Mục Lương liếc nhìn đồng hồ rồi đáp.
Nguyệt Thấm Lan gật đầu nói:
- Vậy ngươi đi đi.
Mục Lương vỗ vai nữ nhân, cơ thể lóe lên biến mất tại chỗ, khi xuất hiện trở lại thì đã ở trong hậu hoa viên, trước mặt là Trà Thụ Sinh Mệnh khổng lồ.
- Ông ~~~
Cơ thể anh dung nhập vào bên trong thân cây Trà Thụ Sinh Mệnh, mượn sự liên lạc giữa Trà Thụ Sinh Mệnh và các cành cây con để cấp tốc băng qua đại dương, trong chốc lát đã đi đến thành Phi Điểu đại lục cũ.
Ly Nguyệt nhìn phương hướng rời đi của Mục Lương, nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Lại đi nữa rồi.
- Hắn sẽ trở về nhanh thôi.
Nguyệt Thấm Lan vỗ vỗ vai cô gái tóc trắng, dặn dò:
- Ngươi đến Phường Công nghiệp Quân Sự và căn cứ phóng đạn đạo một chuyến, kiểm kê xem vũ khí thẩm phán còn có bao nhiêu.
Vốn dĩ, Mục Lương muốn tự đi kiểm tra, hiện tại anh có chuyện khác, cho nên cô gái ưu nhã chỉ có thể sắp xếp những người khác đi làm.
- Vâng.
Ly Nguyệt đáp một tiếng, xoay người rời đi tầng tám Trung Ương.
Nguyệt Thấm Lan nhìn bóng lưng của cô gái tóc trắng, xoay người trở về cung điện, nàng muốn đi hỏi rõ tình huống của Cốc Phi Long, tốt nhất là biết rõ ràng trước khi Mục Lương trở về.
Bên kia, cành cây Trà Thụ Sinh Mệnh tại thành Phi Điểu tỏa sáng, Mục Lương bước ra từ bên trong thân cây.
- Là bệ hạ!
Đôi mắt của binh sĩ canh gác sáng lên, vội vã cung kính giơ tay nghiêm chào.
- Ừm.
Mục Lương khẽ gật đầu, cất bước đi tới trước, cơ thể lóe lên rồi biến mất tại chỗ.
Khi anh xuất hiện lần nữa thì đã tới bầu trời thành Phi Điểu, bên ngoài thành là Hư Quỷ rậm rạp, chúng nó đang phát động công kích thành Phi Điểu không biết mệt mỏi.
- Hộc hộc ~~~
Sắc mặt của Tổng hội trưởng Hiệp Hội Ma Pháp Sư trắng bệch, lão đã kiệt sức, thậm chí thi triển ma pháp hệ quang cấp 3 bình thường đều lao lực, lão lảo đảo vài cái, bị binh sĩ bên cạnh đỡ lấy.
- Ta không được rồi.
Giọng nói của Tổng hội trưởng Ma Pháp Sư run rẩy, cảm giác trước mắt có chút biến thành màu đen, trong cơ thể đã cạn kiệt ma lực.
- Các hạ nghỉ ngơi đi.
Hạ Khoa Phu khàn khàn nói.
Hắn cũng kiệt sức, lúc này chỉ là gắng gượng.
Hư Quỷ bên ngoài thành Phi Điểu giống như là giết mãi không hết, khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Ma Pháp Sư tổng hội trưởng run rẩy hỏi:
- Vũ khí Thẩm Phán đâu, đã gửi thỉnh cầu tới vương quốc Huyền Vũ chưa?
- Đã gửi rồi, bên kia còn chưa có đáp lại.
Hạ Khoa Phu thấp giọng nói.
Ma Pháp Sư tổng hội trưởng nói nhỏ:
- Lại không trợ giúp thì thành Phi Điểu sẽ không thủ được.
Khoé miệng của Hạ Khoa Phu giật giật, làm sao mà hắn không biết đạo lý này chứ, chỉ là Hư Quỷ thật sự quá nhiều, muốn giết cũng giết không xong.
Mỗi ngày đều gia tăng thương binh, vừa không có cường giả mới tới trợ giúp, cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì thành Phi Điểu cũng sẽ bị Hư Quỷ san bằng.
- Ầm ầm ~~~
Ánh lửa và tiếng pháo liên miên không dứt, Hư Quỷ trước mặt ngã xuống, chẳng mấy chốc lại có Hư Quỷ mới bù vào.
- Thành chủ đại nhân, đạn nổ sắp dùng xong rồi, tên nỏ cũng không còn nhiều.
Kỵ Sĩ Phi Điểu hốt hoảng hô to.
Binh sĩ trong thành tuyệt vọng hô:
- Thành chủ đại nhân, đạn pháo chuyên dụng cho linh khí đại pháo cũng sắp hết rồi.
Từng tin tức xấu lần lượt truyền đến, Hạ Khoa Phu cảm giác trước mắt biến thành màu đen.
Hơn mười giây sau, tiếng pháo kích của linh khí đại pháo biến yếu, sau đó hoàn toàn im bặt.
- Thành chủ đại nhân, đạn pháo đã hết rồi.
Binh sĩ tuyệt vọng lên tiếng.
- Dùng vũ khí tiêu diệt!
Hạ Khoa Phu gắng gượng hô.
Một vị binh sĩ khác trầm giọng đáp lại:
- Thành chủ đại nhân, vũ khí tiêu diệt có thời gian làm nguội, không thể sử dụng liên tục được.
- Xong rồi.
Tổng hội trưởng Ma Pháp Sư cười khổ một tiếng, quay đầu lại nhìn nhóm Ma Pháp Sư mà mình mang tới , đại đa số đều bị thương và kiệt sức.
Tố chất cơ thể của Ma Pháp Sư thua kém rất lớn so với Kỵ Sĩ, khi ma lực trong cơ thể tiêu hao hết thì bọn hắn thậm chí còn không bằng người bình thường.