Mục Lương nhìn lão một cái, lại lấy ra một rương bí dược từ trong không gian tùy thân, thuận tay ném cho Tổng hội trưởng Ma Pháp Sư, anh bình tĩnh nói:
- Số bí dược khôi phục ma lực này ngươi giữ lại, ta giao sự an toàn của thành Phi Điểu cho ngươi.
Khóe miệng của Tổng hội trưởng Ma Pháp Sư giật giật, nhưng lão biết mình không thể từ chối, thế là vẫn vươn tay nhận lấy cái rương.
Hạ Khoa Phu nói:
- Bệ hạ, chúng ta đã cạn kiệt đạn đại bác, tên nỏ cũng không còn nhiều lắm, nếu như có Hư Quỷ tới công thành thì chúng ta rất khó thủ được.
Mục Lương nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ta sẽ sai người đưa một nhóm vũ khí qua đây.
Thành Phi Điểu là một chiến trường nhỏ cho nên không thể thiếu vũ khí, bằng không thì làm sao chống lại sự tiến công của Hư Quỷ.
- Vâng.
Hạ Khoa Phu nghe vậy mới thở phào một hơi.
- Còn có vấn đề gì nữa không?
Mục Lương ngước mắt hỏi.
Hạ Khoa Phu lộ ra biểu cảm nghiêm túc, nói:
- Bệ hạ, ta thỉnh cầu di dời dân chúng bình thường trong thành Phi Điểu đến vương quốc Huyền Vũ.
Mục Lương trầm giọng hỏi:
- Còn có bao nhiêu dân chúng?
- Hơn tám ngàn người.
Hạ Khoa Phu nghiêm mặt đáp.
- Ừm, ta sẽ nhanh chóng sắp xếp người đến hỗ trợ di dời dân chúng.
Mục Lương chậm rãi gật đầu.
Thật ra trong hai tháng này vương quốc Huyền Vũ đã lần lượt di dời nhân loại rời đi đại lục cũ, hiện tại chỉ còn lại dân chúng ở vài toà đại thành và căn cứ trung chuyển là chưa hoàn thành dời đi.
Tương lai sau này khai chiến toàn diện với Hư Tộc, số dân chúng còn lại này cũng sẽ dời đi đến vương quốc Huyền Vũ.
Chờ sau khi vương quốc Huyền Vũ khai chiến với Hư Quỷ Hoàng thì sẽ không có dư thừa chiến lực đi trợ giúp mỗi toà đại thành, hiện tại tập trung di dời đến vương quốc Huyền Vũ là biện pháp tốt nhất.
Hạ Khoa Phu cảm kích nói:
- Ta thay mặt bọn hắn cảm ơn bệ hạ.
Mục Lương nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói:
- Ngươi là một vị thành chủ tốt.
Hạ Khoa Phu mỉm cười không nói gì, hắn chẳng qua là cảm thấy thân là thành chủ thành Phi Điểu, hắn có nghĩa vụ đảm bảo an toàn của dân chúng trong thành mà thôi.
Hắn nghĩ tới điều gì đó, hỏi:
- Bệ hạ, hiện tại Hạ Lạc như thế nào?
Trong đầu của Mục Lương hiện lên dáng vẻ của cô gái tóc màu da cam, bình thản nói:
- Cô ấy sống rất tốt, mỗi ngày đều rất nỗ lực tham gia huấn luyện.
- Vậy là tốt rồi.
Ánh mắt của Hạ Khoa Phu trở nên hiền hòa .
Sự bận tâm lớn nhất trong lòng hắn chính là con gái đang ở vương quốc Huyền Vũ xa xôi, chỉ cần con bé không có việc gì thì mọi thứ đều tốt.
- Yên tâm đi.
Mục Lương ôn hòa nói .
Hạ Khoa Phu gật đầu, đối với hắn thì con gái sống tốt là điều quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
……..
Mục Lương liếc nhìn cảnh mặt đất hoang tàn bên ngoài thành Phi Điểu, xung quanh trở nên an tĩnh, trong phạm vi ngàn mét không có Hư Quỷ sống sót.
- Những gò đất đá này có chút chắn tầm nhìn.
Anh nhàn nhạt lên tiếng.
Trên chiến trường, tầm nhìn rõ ràng là chuyện rất quan trọng, có thể đề phòng địch thủ mai phục từ một nơi bí mật gần đó.
Hạ Khoa Phu chưa kịp phản ứng lại thì Mục Lương đã giơ tay lên, cách không vỗ một cái về phía trước.
- Ầm ầm ~~~
Mặt đất chấn động kịch liệt, toàn bộ gò đất đá bên ngoài thành Phi Điểu sụp xuống, tầm nhìn thoáng cái đã trở nên trống trải hơn rất nhiều.
Cùng lúc đó, cành cây Trà Thụ Sinh Mệnh tỏa sáng, xua tan bão cát bên ngoài thành Phi Điểu.
Đôi mắt của Hạ Khoa Phu sáng lên, đứng trên tường thành đã có thể thấy rõ hoàn cảnh ngàn mét ở bên ngoài.
- Lực phòng ngự cũng phải tăng thêm một chút.
Mục Lương đạm mạc mở miệng.
Anh điều khiển cơ thể bay lên, nổi lơ lửng trên bầu trời thành Phi Điểu, sau đó lấy ra hơn một ngàn viên tinh thạch ma thú từ trong không gian tùy thân rồi ném ra xung quanh dựa theo vị trí mục tiêu.
- Ông ~~~
Trong số tinh thạch ma thú này có một bộ phận được khắc ma pháp không gian trận, tất cả đều là ma pháp trận không gian cấp 3 thông thường nhưng lại có thể làm cho tinh thạch ma thú dung nhập trong không gian, sẽ không bị tìm được dễ dàng.
Hơn mười ngàn viên tinh thạch ma thú vào đúng vị trí đã được sắp xếp sẵn, Mục Lương mượn những tinh thạch ma thú này để bắt đầu vẽ ma pháp trận.
Đường nét ma lực thực chất hóa xuất hiện ở giữa không trung, chúng nó đan xen vào nhau với tốc độ mà mắt thường khó có thể đuổi kịp, hình thành trận đồ phức tạp và khó hiểu.
Tổng hội trưởng Ma Pháp Sư ngẩng đầu lên, nhìn ma pháp trận dần dần thành hình, ánh mắt lập tức biến đến ngây dại.
- Ma pháp trận Thánh giai....
Môi của lão run rẩy, giọng nói không nén nổi sự khiếp sợ.
Lão biết Mục Lương rất mạnh, cũng biết đối phương am hiểu vẽ ma pháp trận, nhưng không hề nghĩ tới đối phương lại có thể vẽ ra ma pháp trận Thánh giai nhẹ nhàng như vậy, hơn nữa vẫn là ma pháp trận bao trùm toàn bộ thành Phi Điểu và căn cứ trung chuyển.
Ma pháp Thánh giai có thể bao trùm một toà thành, nói ra chỉ sợ không ai tin tưởng, một ma pháp trận khổng lồ như vậy, cho dù là Ma Pháp Sư Thánh giai thì cũng rất khó xây dựng.
Không cần phải nói đâu xa, chính bản thân Tổng hội trưởng Ma Pháp Sư là không cách nào xây dựng ra ma pháp trận lớn như vậy, cho dù là nhỏ hơn một nửa thì lão cũng làm không được, cần phải có người phụ trợ.
Tổng hội trưởng Ma Pháp Sư nhìn ma pháp trận đang nhanh chóng thành hình trên đỉnh đầu, không khỏi hoài nghi bản thân, mọi người đều là Thánh giai, vì sao chênh lệch lại lớn như vậy?
Lão cho rằng Mục Lương cũng là cường giả Thánh giai, không hề nghĩ tới việc đối phương có lẽ là tồn tại từ Thánh giai trở lên.
- Ông ~~~
Sắc mặt của Mục Lương nghiêm túc, động tác trong tay cực nhanh, từng đường nét ma lực cấp tốc ngưng tụ.
Ở trong ánh mắt khiếp sợ của nhóm Ma Pháp Sư, Mục Lương chỉ mất hai giờ đồng hồ để xây dựng một ma pháp trận Thánh giai bao trùm toàn bộ thành Phi Điểu.
- Ông ~~~
Ma pháp trận tản ra ánh sáng vàng kim sau đó dung nhập vào trong không gian, khiến cho bầu không khí đều trở nên rõ ràng hơn.
Mục Lương trở lại bên trong thành Phi Điểu, Tổng hội trưởng Ma Pháp Sư bước nhanh tới trước, hỏi với biểu cảm kích động:
- Mục Lương các hạ, mới vừa rồi là ma pháp trận gì thế?
- Ma pháp trận phòng công nhất thể.
Mục Lương thuận miệng trả lời một câu.
Tổng hội trưởng Ma Pháp Sư lại hỏi tới:
- Ma pháp trận phòng công nhất thể à... Nó tên gọi là gì, phẩm cấp như thế nào?
- Tên gọi là gì à, cái này ta còn chưa nghĩ ra.
Mục Lương nhíu mày đáp.
Khóe mắt của Tổng hội trưởng Ma Pháp Sư giật một cái, ngạc nhiên nói:
- Đây là ma pháp trận do các hạ tự nghĩ ra sao?
- Ừm.
Mục Lương gật đầu.