Nguyệt Phi Nhan đội mũ giáp Khôi Giáp Chu Tước, vội vã đi tới điểm tập hợp, sau khi nhìn thấy cô gái Ma Cà Rồng thì nhanh chóng tới gần.
- Hi Bối Kỳ, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cô trầm giọng hỏi.
Hi Bối Kỳ giải thích ngắn gọn:
- Có mấy triệu con Hư Quỷ sắp đến đây, bệ hạ ra lệnh toàn quốc tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu cấp độ một.
- Mấy triệu con Hư Quỷ!
Đôi mắt đỏ của Nguyệt Phi Nhan trợn tròn.
- Đúng vậy.
Hi Bối Kỳ gật đầu thật mạnh, tiến đến bên tai cô gái tóc đỏ, nói nhỏ:
- Mục Lương hoài nghi Hư Quỷ Hoàng vẫn còn có phân thân khác, anh ấy sợ đến lúc đó không rảnh trợ giúp, cho nên lần này chỉ có thể dựa vào chúng ta.
Cơ thể của Nguyệt Phi Nhan run lên, hít sâu mấy hơi đè xuống sự khiếp sợ trong lòng, để cho biểu cảm trên mặt trở nên bình thường, thấp giọng hỏi:
- Chỉ dựa vào chúng ta chống đỡ được mấy triệu Hư Quỷ, đây là chuyện đùa sao?
- Yên tâm, còn có nhóm Tiểu Tử hỗ trợ mà.
Hi Bối Kỳ trấn an.
Nguyệt Phi Nhan cắn răng, hạ quyết tâm nói:
- Mặc kệ, dù thế nào đi nữa thì chúng ta cũng phải đánh, không phải Hư Quỷ chết thì chính là ta chết!
- Đừng luôn miệng nói chết, sẽ không có chuyện đó.
Hi Bối Kỳ nghiêm mặt nói.
Cô là người đã chết qua một lần, không muốn lại trải nghiệm loại cảm giác này một lần nữa và cũng không muốn người bên cạnh thể nghiệm.
Ánh mắt của Nguyệt Phi Nhan lóe lên, vươn tay ôm lấy cô gái Ma Cà Rồng, thấp giọng nói:
- Ta sợ đây là lần cuối cùng gặp mặt, ôm ngươi trước.
- ....
Khóe mắt của Hi Bối Kỳ co giật một cái, bất đắc dĩ vỗ lưng cô gái tóc đỏ, trấn an nói:
- Sẽ không sao đâu, hiện tại chuyện cần làm là chuẩn bị tốt trước trận chiến.
Nguyệt Phi Nhan buông tay ra, nói với thần sắc kiên định:
- Đúng vậy, ta phụ trách vũ khí và phương diện tiếp tế, ngươi phụ trách động viên mọi người, nhớ kỹ muốn cổ vũ sĩ khí.
- Yên tâm đi, cứ chuẩn bị dựa theo diễn tập trước đây là tốt rồi.
Hi Bối Kỳ gật đầu thật mạnh.
- Hiểu rõ.
Nguyệt Phi Nhan đáp một câu rồi xoay người mang theo đám người Tạp Lý và Hạ Lạc đi làm việc.
Mấy người Thái Khả Khả và Tạp Nhi Y cũng nghe thấy tín hiệu nên chạy đến tập hợp, sắc mặt của tất cả mọi người đều nghiêm túc nhìn về phía cô gái Ma Cà Rồng.
- Đội trưởng, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Thái Khả Khả thanh thúy hỏi.
- Lại có Hư Quỷ sắp tới, lần này số lượng hơi nhiều.
Hi Bối Kỳ thanh lãnh đáp .
- Hơi nhiều là bao nhiêu?
Tạp Nhi Y buột miệng hỏi:
Hi Bối Kỳ gằn từng chữ:
- Mấy triệu con Hư Quỷ.
Đám người Tạp Nhi Y và Thái Khả Khả nghe vậy không nhịn được hít hà một hơi, suýt nữa kinh ngạc thốt lên.
Mấy triệu con Hư Quỷ, coi như mỗi một con không phản kháng để các cô giết thì cũng có thể khiến các cô chết vì lao lực.
Hi Bối Kỳ trầm giọng nói:
- Đây không phải là trò đùa, hiện tại toàn quốc đều tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu cấp độ một, nếu như chúng ta ngăn không được lũ Hư Quỷ kia, như vậy rất có thể vương quốc Huyền Vũ sẽ bị hủy diệt.
Mấy người nghe vậy, sắc mặt bọn hắn càng thêm nghiêm túc, tay không khỏi nắm chặt lại, chờ đợi sắp xếp kế tiếp của cô gái Ma Cà Rồng.
Khuôn mặt của Hi Bối Kỳ trở nên lạnh như băng, nói:
- Triệu tập toàn bộ binh sĩ, kiểm tra trang bị và dược vật, còn nữa, coi trọng nhóm binh lính của các ngươi, ta không hy vọng xuất hiện việc đào binh.
Đám người Tạp Nhi Y và Thái Khả Khả đều banh thẳng lưng, không hẹn mà cùng giơ tay nghiêm chào:
- Vâng, xin đội trưởng hãy yên tâm!
Hiện tại, mấy người Tạp Nhi Y đều là Tiểu Đội Trưởng phụ trách một đội binh sĩ, lo liệu việc huấn luyện và sinh hoạt thường ngày.
- Mọi người đi làm việc đi, thời gian không còn nhiều lắm.
Hi Bối Kỳ phất tay.
Cô còn có rất nhiều chuyện phải làm, chỉ sợ là thời gian không đủ dùng.
Tạp Y Nhi và những người khác xoay người rời đi, bắt đầu kiểm kê nhân số binh sĩ, đồng thời an bài binh sĩ đi chuẩn bị vũ khí.
Mục Lương nhìn đám người hành động, thần sắc của hắn cũng trở nên rất ngưng trọng, xoay người lại nhìn về phía Vùng Nước Mặn.
Anh hơi chuyển động suy nghĩ, sử dụng ý thức giao lưu tất cả động vật thuần dưỡng và cây xanh thuần dưỡng, ra lệnh cho chúng nó đều tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, trợ giúp mọi người ngăn cản Hư Quỷ tiến công.
- Hống hống hống ~~~
Rùa Đen khổng lồ phát ra tiếng hô trầm vang, âm thanh truyền khắp toàn bộ lưng rùa, cùng lúc đó, mỗi toà Vệ Thành đều vang lên tín hiệu chuẩn bị chiến đấu cấp độ một.
………….
Trong Chủ Thành, vương quốc Huyền Vũ.
Ở phòng số ba, toà nhà số sáu, đường Giáp Thứ Nhất, Dụ Tử đang bận rộn trong phòng bếp chuẩn bị cơm trưa, cô bỏ khoai lang vào trong nồi để đun nhừ, thuận tiện cũng bỏ bắp vào hầm chín.
- Tiếu Tiếu còn đang ngủ sao?
Dụ Tử đậy nắp nồi lại, lẩm bẩm một câu rồi đi ra phòng bếp.
Học Viện Ma Pháp đã nghỉ, mấy ngày nay Trình Tiếu đều ở nhà, không có chuyện gì làm nên cô bắt đầu mệt rã rời, trở về phòng mình để ngủ trưa.
Không chỉ riêng Học Viện Ma Pháp, các Trường Học khác trong vương quốc như tiểu học, trung học, trường kỹ thuật, v.v… đều đóng cửa.
- Cộc cộc cộc ~~~
Dụ Tử gõ cửa phòng của con gái, lên tiếng hỏi:
- Tiếu Tiếu, con dậy chưa?
- Chưa đâu...
Giọng nói miễn cưỡng của Trình Tiếu truyền ra từ trong phòng ngủ, còn mang theo chút ngái ngủ.
Dụ Tử khuyên nhủ:
- Mau dậy đi, ngủ trưa lâu lắm thì buổi tối sẽ không ngủ được.
Trình Tiếu rút đầu ra khỏi gối nằm, kéo dài giọng trả lời:
- Con biết rồi ~~~
Lúc này Dụ Tử mới gật đầu, xoay người trở về phòng bếp tiếp tục làm bữa trưa.
Trình Tiếu gãi gãi mái tóc rối bù của mình rồi đi ra khỏi phòng ngủ, ngửi được hương vị bèn đi tới phòng bếp, nhìn bóng lưng bận rộn của mẹ, tiến lên trước ôm eo mẹ làm nũng.
- Mẹ vất vả rồi.
Cô bé dịu dàng bảo.
Dụ Tử cười một tiếng, giơ tay lên vỗ vỗ mu bàn tay của con gái, dịu dàng nói:
- Không vất vả, con mau đi rửa mặt đi, nhớ chải tóc tai gọn gàng lại.
- Vâng.
Trình Tiếu ngoan ngoãn gật đầu, rời khỏi phòng bếp đến phòng tắm.
Khi nàng rửa mặt xong xuôi đi ra thì Dụ Tử đã mang cơm trưa lên bàn ăn, hai món chính một món canh còn nóng hôi hổi.
- Ngồi xuống ăn đi.
Dụ Tử cười vẫy tay.
Trình Tiếu ngồi xuống, nhìn bàn ăn hỏi:
- Hôm nay cha cũng không trở về sao?
Dụ Tử dịu dàng đáp:
- Chắc sẽ không trở về, hiện tại Chủ Thành không yên bình, cha con sẽ rất bận rộn.
- Cha sẽ không nguy hiểm chứ?
Trình Tiếu đang cầm lấy củ khoai lang nghe vậy thì khựng lại, trong mắt hiện lên biểu cảm lo lắng.
Dụ Tử nhìn về phía con gái, ôn hòa nói:
- Đây là chức trách của cha con, giữ gìn trật tự bình thường trong Chủ Thành, có nguy hiểm thì cũng phải tiếp tục làm việc.
Trình Tiếu gật đầu thật mạnh, nghiêm mặt nói:
- Mẹ, hiện tại con đã là Ma Pháp Sư cấp 3 rồi, có thể giúp cha một tay nha.
- Không được, con còn nhỏ, trước mắt cứ học cho giỏi rồi lại nói sau.
Dụ Tử từ chối không chút nghĩ ngợi.
- Vâng...
Trình Tiếu bĩu môi.