Trình Tiếu thanh thúy nói:
- Lúc trước, chị không đọc báo sao, trên đó đều viết những việc cần phải chú ý khi phát sinh nguy hiểm khẩn cấp, ở Trường Học cũng có dạy nha.
Tuyết Diệp cạn lời, cô tới vương quốc Huyền Vũ lại không phải để đi học, báo chí cũng là ngẫu nhiên mới đọc một chút, cho nên đúng là không có lưu ý tới mục chú ý tránh nguy hiểm như lời thiếu nữ nói.
Thật ra cô cũng không quá lo lắng việc đói bụng, dù sao thì Chủ Thành có nhiều người như vậy, từng người cho cô uống một giọt máu đều có thể no chết, nhưng mà hiến pháp vương quốc Huyền Vũ không cho phép cô làm như vậy.
Cô gái Ma Cà Rồng nghĩ tới đây, không nhịn được thở dài lần nữa.
- Không sao đâu, ta không cần phải ăn cơm mỗi ngày.
Tuyết Diệp lạnh nhạt đáp.
Dụ Tử suy nghĩ một chút, dịu dàng nói:
- Đừng lo lắng, khi nào đến Hầm Trú ẩn thì ngươi đi theo chúng ta, ta mang theo rất nhiều đồ ăn, đủ để ba người chúng ta ăn mấy ngày.
- Vâng, đúng vậy, chị theo chúng ta là tốt rồi.
Trình Tiếu gật đầu nhận đồng.
Tuyết Diệp sửng sốt một chút, khó hiểu hỏi:
- Vì sao các ngươi lại đối xử tốt với ta như vậy?
Dụ Tử không suy nghĩ nhiều, thuận miệng giải thích:
- Không có tại sao cả, mọi người đều là con dân của vương quốc Huyền Vũ, có thể giúp một tay thì giúp một tay thôi.
Cô àng chưa đề cập đến chuyện chồng mình là Phó Vệ Trưởng Tuần Cảnh Vệ, cô là người nhà của Phó Vệ Trưởng, muốn làm gương tốt, lúc cần thiết thì nên quan tâm trợ giúp dân chúng gặp khó khăn.
Tuyết Diệp mím môi một cái, trong lòng có chút cảm động.
- Đừng nói nữa, chúng ta đến Hầm Trú Ẩn trước đi.
Dụ Tử thúc giục.
Ba người giữ yên lặng đi theo dòng người về phía quảng trường Chủ Thành, đến lối vào Hầm Trú Ẩn gần đây, đứng xếp hàng đi xuống cầu thang vào Hầm Trú Ẩn.
Ba người đi vào Hầm Trú Ẩn, bên trong rất rộng rãi và không hề có mùi vị khác thường, đây là nhờ có rễ cây của Trà Thụ Sinh Mệnh tinh lọc không khí.
Hầm Trú Ẩn rất sáng, đã có rất nhiều dân chúng ngồi trên chiếu, một vài người đang dùng da thú hoặc vải vóc mà mình mang tới để làm lều trại.
Dụ Tử nhìn quanh một vòng, chỉ vào vị trí gần cửa ra vào, nói:
- Chúng ta ở tại chỗ này đi.
- Vâng.
Trình Tiếu nghe vậy kéo rương hành lý đi tới đó, mở rương lấy ra một khối da thú trải trên mặt đất.
Dụ Tử ngồi xuống rồi gọi cô gái Ma Cà Rồng:
- Chị mau ngồi xuống đi.
- Ừ.
Tuyết Diệp không có từ chối, ngồi xuống bên cạnh hai mẹ con, ngước mắt nhìn lối ra vào, lúc này không ngừng có người tiến đến Hầm Trú Ẩn, tò mò hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì thế, vì sao lại đột nhiên khởi động trạng thái chuẩn bị chiến đấu cấp độ một?
- Có thể là giống như lần trước.
Trình Tiếu nhẹ giọng đáp.
- Lần trước?
Trong mắt của Tuyết Diệp lộ vẻ nghi ngờ.
Trình Tiếu gật đầu:
- Đúng rồi, lúc xảy ra thủy triều Hư Quỷ thì chúng ta cũng tới nơi đây tị nạn nha.
Tuyết Diệp chậm rãi gật đầu, nghĩ tới điều gì đó, cau mày lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ là Hư Quỷ Hoàng thức tỉnh?
Cô tính toán thời gian một chút, càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán của mình là đúng.
Thiếu nữ biết tin tức Hư Quỷ Hoàng sắp thức tỉnh từ lão tổ Hi Đức Vưu Kỳ, cô vẫn nhớ đến bây giờ, không ngờ thời gian lại qua nhanh như vậy.
- Ngươi nói cái gì cơ?
Trình Tiếu nghi hoặc hỏi.
- Không có gì.
Tuyết Diệp lắc đầu.
Dụ Tử trấn an nói:
- Yên tâm đi, nơi đây rất an toàn, coi như thật sự có Hư Quỷ vào thành thì chúng nó cũng không thể vào đây.
Trình Tiếu gật đầu nói theo:
- Đúng vậy, bây giờ vương quốc Huyền Vũ đã mạnh hơn trước đây rất nhiều rồi, hơn nữa chúng ta còn có Thánh Thụ và Thánh Thú bảo vệ che chở, chắc chắn sẽ không sao đâu.
Kỳ Lân, Kỳ Nhông Chín Màu, Kim Ô Thánh Quang và các động vật thuần dưỡng khác đều là Thánh Thú hộ thành.
- Ừ.
Tuyết Diệp chậm rãi gật đầu.
Cô biết vương quốc Huyền Vũ rất mạnh, nhưng lần này đối mặt lại là Hư Quỷ Hoàng, vương quốc Huyền Vũ thật có thể chiến thắng sao?
Cô gái Ma Cà Rồng im lặng hồi lâu, coi như vương quốc Huyền Vũ thất bại thì cô cũng không chỗ chạy trốn, không bằng cầu nguyện cho vương quốc Huyền Vũ sẽ chiến thắng.
Tuyết Diệp nghĩ tới thành Dạ Nguyệt, không biết hiện tại bên đó như thế nào rồi?
- Chị đang lo lắng sao?
Trình Tiếu chớp mắt hỏi.
Tuyết Diệp lắc đầu:
- Không phải.
- Vậy ngươi đang suy nghĩ gì vậy, có cần ta giúp đỡ không?
Trình Tiếu quan tâm hỏi.
Tuyết Diệp suy nghĩ một chút, hỏi:
- Các ngươi biết thành Dạ Nguyệt sao?
- Thành Dạ Nguyệt à, ta biết chứ!
Dụ Tử gật đầu một cái.
Cô chợt nghĩ tới điều gì đó, không nhịn được quan sát cô gái Ma Cà Rồng lần nữa, kinh ngạc hỏi:
- Ngươi là người của thành Dạ Nguyệt sao?
Tuyết Diệp có chút ngạc nhiên, hỏi ngược lại:
- Làm sao các ngươi biết thành Dạ Nguyệt?
Trình Tiếu thanh thúy đáp:
- Khi vương quốc Huyền Vũ còn là thành Huyền Vũ có đi ngang qua thành Dạ Nguyệt nha.
Cô và mẹ đều chưa từng đi qua thành Dạ Nguyệt, nhưng có nghe cha nhắc tới, hắn còn nói trước đó thành Huyền Vũ đã đi qua rất nhiều nơi.
Trình Mâu làm việc ở Tuần Cảnh Vệ, còn là Phó Vệ Trưởng cho nên biết rất nhiều tin tức mà người bình thường không biết được.
Tuyết Diệp nghe vậy bừng tỉnh gật đầu, suýt nữa đã quên khi vương quốc Huyền Vũ còn là thành Huyền Vũ đúng là từng đi ngang qua thành Dạ Nguyệt.
Cũng bởi vì chuyện này mới khiến gia tộc Dạ Nguyệt đứng vững gót chân ở thành Dạ Nguyệt một lần nữa, không sợ những đại gia tộc Ma Cà Rồng thuần chủng khác mơ ước.
Trình Tiếu đột nhiên hỏi:
- Chẳng lẽ chị là Ma Cà Rồng sao?
- Ngươi sợ Ma Cà Rồng à?
Tuyết Diệp bất động thanh sắc hỏi.
- Đương nhiên là không sợ rồi, ta chỉ có chút tò mò thôi.
Trình Tiếu lắc đầu.
Giọng nói của cô rất nghiêm túc:
- Thật ra thì Ma Cà Rồng không khác gì người thường, ít nhất thì trong mắt của ta là vậy, bọn hắn cũng giống như Người Thú, Tinh Linh, Hải Yêu, Nửa Người Thú gì gì đó mà thôi.
Tuyết Diệp nhìn thiếu nữ hồi lâu, sau khi xác định đối phương không có thần sắc chán ghét hay sợ hãi thì trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
- Không gian của Hầm Trú Ẩn có hạn, xin mọi người phải chú ý an toàn, đừng tùy ý ồn ào đánh nhau, càng đừng nên mạo hiểm rời đi Hầm Trú Ẩn, hãy bình tĩnh chờ đợi chỉ lệnh giải trừ trạng thái chuẩn bị chiến đấu cấp độ một.
Bên trong Hầm Trú Ẩn vang lên giọng nói của nhân viên, âm thanh là thông qua linh khí loa phóng thanh truyền tới.
- Mỗi ngày chúng ta sẽ cung cấp thức ăn một lần, mọi người không cần lo lắng không có đồ ăn.
Không ít người nghe vậy đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần có ăn và uống thì không cần phải sợ.