Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 306 - Chương 2952 - Nếu Thua Thì Hết Thảy Sẽ Tan Biến.

Chương 2952 - Nếu Thua Thì Hết Thảy Sẽ Tan Biến.
Chương 2952 - Nếu Thua Thì Hết Thảy Sẽ Tan Biến.

Ôn Sa nhìn bào tử Nấm Kỳ Huyễn nho nhỏ, không khỏi thắc mắc hỏi:

- Nó có ích lợi gì?

- Có thể cho ngươi thêm một mạng.

Mục Lương giải thích ngắn gọn.

Con ngươi dựng đứng của Ôn Sa co rụt lại, khiếp sợ nhìn anh.

- Sao? Không muốn à?

Mục Lương hơi nhướng mày, nói xong muốn thu hồi bào tử Nấm Kỳ Huyễn.

- Muốn!

Ôn Sa vội vàng đáp lại, đồng thời nhanh chóng chộp bào tử Nấm Kỳ Huyễn vào tay.

Mục Lương bình thản nói:

- Ăn nó đi.

Ôn Sa do dự một chút, nhưng nghĩ đến Mục Lương không có lý do gì hại bản thân, vì vậy cô há miệng nuốt bào tử Nấm Kỳ Huyễn vào bụng.

Môi của cô nhẹ nhàng mím lại, không có nếm ra mùi vị gì.

- Làm thế nào mà nó giúp ta có thêm một mạng?

Cô hỏi.

Mục Lương thuận miệng giải thích:

- Khi nào ngươi chết đi thì sẽ sống lại từ bên trong một cây nấm lớn.

- ....

Khóe mắt của Ôn Sa nhảy lên, bắt đầu hoài nghi tính chân thực trong lời của nam nhân.

- Không tin à?

Khóe môi của Mục Lương cong lên.

Ôn Sa thở dài một tiếng, nói:

- Chuyện này rất khó khiến người ta tin tưởng.

Mục Lương hơi nghiêng đầu, nói:

- Vậy bây giờ ngươi có thể thử xem, ta một tát đập chết ngươi, mười ngày sau sẽ biết là thật hay giả thôi.

- ....

Ôn Sa lùi lại một mét, đuôi rắn cong lên, vừa cạn lời vừa buồn bực nói:

- Mục Lương các hạ, chuyện cười này không vui chút nào.

- Không buồn cười sao, vậy được rồi.

Mục Lương tiếc nuối nhún vai.

- Đáng ghét!

Ôn Sa hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà vỗ nhẹ vào cánh tay của Mục Lương một cái.

- Ba ~~~

Ôn Sa vừa đánh xong đã hối hận, đồng thời còn có chút ngơ ngẩn, dù sao thì cô đã sống một ngàn năm, ít khi nào lộ ra tư thái của thiếu nữ.

Dáng vẻ vừa rồi của cô tựa như một tiểu cô nương hồn nhiên ngây thơ.

Trong mắt của Mục Lương lộ ra biểu cảm kinh ngạc, tròng mắt thâm thúy phản chiếu ra dáng vẻ của Nữ Vương tộc Người Rắn.

- Ngạch... Xin lỗi.

Ôn Sa hơi khom lưng, vành tai đã đỏ rần.

- Ngươi thật sự hơn một ngàn tuổi sao?

Mục Lương buồn cười hỏi. .

Khuôn mặt của Ôn Sa càng đỏ hơn, cố nói bằng giọng điệu bình tĩnh:

- Đương nhiên rồi, ta có thể làm tổ nãi nãi của ngài đấy.

Mục Lương buồn cười, hơi cúi người tới gần nữ nhân, hỏi:

- Muốn làm tổ nãi nãi của ta thì hơi khó đấy.

Ôn Sa cảm nhận được hô hấp của Mục Lương, cơ thể lùi về phía sau một chút, run rẩy hỏi:

- Vậy thì làm cái gì mới dễ ?

Mục Lương cười một tiếng, không ngờ Nữ Vương tộc Người Rắn sẽ hỏi như vậy, đối diện với đôi mắt hồn nhiên của cô, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Ôn Sa cũng tỉnh táo lại, nhận thấy được vấn đề của mình có chút thất lễ, vội vàng giải thích:

- Các hạ không cần để ở trong lòng, ta vô ý nói lung tung thôi.

- Ừm.

Mục Lương mỉm cười không thèm để ý.

Đôi mắt của Ôn Sa lấp loé, nói sang chuyện khác:

- Vì sao các hạ lại đối xử với ta tốt như vậy, còn đưa cho ta thêm một cái mạng.

Mục Lương bình tĩnh đáp:

- Ta chỉ là không muốn ngươi chết ở chỗ của ta thôi, như vậy sẽ không cách nào bàn giao với con dân của ngươi.

- Chỉ là như vậy thôi sao?

Ôn Sa chớp chớp mắt.

- Bằng không thì thế nào?

Mục Lương hỏi ngược một câu.

Thật ra còn có một nguyên nhân khác, dù sao thì Ôn Sa cũng là Nữ Vương tộc Người Rắn, có thể sau này vương quốc Huyền Vũ và vương quốc Cát sẽ có giao dịch qua lại, dù sao thì một vị nữ vương mà anh quen thuộc đồng thời dễ nói chuyện cũng tốt hơn là một vị quốc vương vương quốc Cát xa lạ.

Trừ cái đó ra thì vương quốc Huyền Vũ muốn đối kháng Hư Tộc, rất cần cường giả Thánh giai như Ôn Sa hỗ trợ, không biết trận chiến đấu này sẽ kéo dài bao lâu, cô sống sẽ có giá trị hơn.

- Ta hiểu rồi.

Ôn Sa mím môi, trong lòng đã suy nghĩ đến việc làm sao để hồi báo.

……….

Bên trong cung điện khu vực Trung Ương, vương quốc Huyền Vũ.

- Cộp cộp cộp ~~~

Cổ Tư Mỹ ngáp một cái, hai mắt nhập nhèm đi tới chính sảnh, trông dáng vẻ như vừa mới tỉnh dậy.

Mà sự thật đúng là thiếu nữ vừa mới tỉnh ngủ, ngày hôm qua cô học tập ma pháp quá trễ.

Cô đã học xong ma pháp toàn hệ cấp 4, mỗi một hệ đều nắm giữ bốn đến năm loại ma pháp, điều này khiến cho thiếu nữ vô cùng phấn khởi.

Chính vì như vậy, tuy rằng Cổ Tư Mỹ đã mệt chết nhưng lại ngủ không được, chỉ đành thi triển một cái ma pháp mê man lên trên bản thân, để cho mình có thể nghỉ ngơi thật tốt khôi phục tinh thần.

- Cộp cộp cộp ~

Cổ Tư Mỹ đi vào chính sảnh, nhìn chính sảnh vắng lặng không có một bóng người, cô không nhịn được sửng sốt một chút.

- A, mọi người đâu rồi?

Cô kinh ngạc lên tiếng.

Chính sảnh rất an tĩnh, chỉ có giọng nói của thiếu nữ đang vang vọng.

- Tiểu Tử?

Cổ Tư Mỹ hô một tiếng.

Một lát sau, vẫn không có người đáp lại nàng.

Cổ Tư Mỹ cau mày tỉ mỉ quan sát hoàn cảnh xung quanh, không có chỗ nào khác thường, Tiểu Tử và những người khác đâu rồi?

Trong lòng cô căng thẳng, đi tới phòng bếp, đồ làm bếp và nồi chén tô chậu bên trong đều được bày biện rất chỉnh tề, chỉ là không có bóng dáng của tiểu hầu gái.

Cổ Tư Mỹ lại đi nhà ăn, nơi này đồng dạng là không có ai.

- Kỳ quái, mọi người đều đi đâu hết cả rồi?

Cô có chút luống cuống, nhớ lại cảm giác cô độc ở trong ngục giam, sắc mặt hơi trắng bệch.

- Cộp cộp cộp ~~~

Lúc này, có tiếng bước chân truyền đến, Ba Phù đi vào cung điện, khi nhìn thấy Cổ Tư Mỹ thì cô lập tức sửng sốt.

Ba Phù kinh ngạc hỏi:

- A, tiểu thư Cổ Tư Mỹ, sao ngươi còn ở trong cung điện thế?

Cổ Tư Mỹ thấy có người xuất hiện lập tức thở phào một hơi, sau đó lại bị câu hỏi của tiểu hầu gái làm ngây người, ngạc nhiên hỏi:

- Ta không ở cung điện thì còn có thể ở đâu chứ?

Ba Phù thanh thúy nói:

- Đương nhiên là đi Hầm Trú Ẩn rồi, tất cả mọi người đều đến đó.

- Cái gì cơ?

Cổ Tư Mỹ giơ tay lên gãi gãi cái ót, trong lòng càng thêm nghi ngờ, Hầm Trú Ẩn là cái gì, vì sao cô phải đi vào trong đó?

Cô tới vương quốc Huyền Vũ chưa được bao lâu, không quen biết tín hiệu trạng thái chuẩn bị chiến đấu cấp độ một, cũng chưa từng đi qua Hầm Trú Ẩn.

Ba Phù cũng nghĩ tới điều này, vội giải thích:

- Hiện tại, toàn quốc đều tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu cấp độ một, tất cả mọi người đều đến tị nạn ở Hầm Trú Ẩn.

- Tị nạn, đã xảy ra chuyện gì sao?

Trong lòng Cổ Tư Mỹ căng thẳng, vội vã đi tới trước mặt tiểu hầu gái.

- Có mấy triệu con Hư Quỷ đang đi tới vương quốc của chúng ta.

Ba Phù nói với giọng điệu ngưng trọng.

- Mấy triệu con Hư Quỷ!

Đôi mắt của Cổ Tư Mỹ trừng lớn.

Ba Phù vội vàng nói:

- Thời gian không còn nhiều lắm, tiểu thư Cổ Tư Mỹ mau đi theo ta đến Hầm Trú Ẩn.

- Ta không đi, ta muốn hỗ trợ mọi người.

Cổ Tư Mỹ đột nhiên lên tiếng.

Tim cô đập rất nhanh, không ngờ mình chỉ mới ngủ một giấc lại đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, điều này khiến cho cô có chút tiêu hóa không kịp.

Bình Luận (0)
Comment