- Ầm ầm ~~~
Nơi Thánh Quang Lôi Phạt màu vàng kim đi qua, Hư Quỷ bên ngoài vùng biển bão táp bị Mục Lương toàn bộ kích sát chỉ bằng một chiêu, chỉ còn lại mấy nghìn con Hư Quỷ ở tại bến tàu vẫn còn đang cố giãy giụa.
- Bệ hạ đi ra ngoài rồi!
Nhóm binh lính hoan hô, trên mặt đều mang theo vẻ vui mừng như vừa thoát được một kiếp.
Trên tường thành, Nguyệt Thấm Lan vẫn luôn căng chặt bả vai thấy vậy mới dám thả lỏng lại, yếu ớt nói:
- Thật tốt quá.
Ôn Sa và những người khác cũng nhìn về phía Mục Lương, thấy hắn thong dong bình tĩnh như trước, cũng biết trận chiến đấu này là nhân loại thắng.
Mục Lương liếc nhìn đám người, mặt mũi quen thuộc đều ở đây, điều này làm cho anh nhẹ lòng rất nhiều.
Anh giơ tay lên, không khí trở nên lạnh giá, ngoài khơi bắt đầu kết băng, khí lạnh cực độ bao trùm lên trên người toàn bộ Hư Quỷ không kịp chạy thoát.
- Răng rắc ~~~
Mục Lương chỉ vung tay lên đã giải quyết toàn bộ số Hư Quỷ còn lại, làm cho trận chiến lần này tạm có một kết thúc.
- Thật mạnh.
Con ngươi của Tô Lâm Y Tư co rút, lại bị kinh động bởi thực lực của Mục Lương một lần nữa.
- Mục Lương bệ hạ lại mạnh hơn nữa rồi.
Trương thúc chậm rãi gật đầu với sắc mặt ngưng trọng.
Tô Lâm Y Tư kinh ngạc nhìn chằm chằm Mục Lương, nuốt nước miếng nói:
- Ngài ấy càng mạnh là chuyện tốt, như vậy nhân tộc chiến đấu với Hư Tộc mới có được phần thắng cao hơn.
Trương thúc gật đầu nhận đồng, trong lòng đã cho rằng Mục Lương là cường giả mạnh nhất của nhân tộc.
Lão quay đầu nhìn về phía nữ vương, đôi mắt của cô vẫn nhìn chằm chằm Mục Lương không nháy một cái, dường như trong tầm mắt đã không thể bỏ thêm bất cứ ai nữa.
Trương thúc chậm rãi lắc đầu, im lặng không nói gì.
Mục Lương bay tới bến tàu rồi đáp xuống trên tường thành, các binh sĩ còn có thể hành động đồng loạt giơ tay nghiêm chào.
- Bệ hạ vạn an!
Tiếng hô chỉnh tề vờn quanh bầu trời bến tàu.
- Vất vả cho các ngươi rồi, thời gian kế tiếp nên nghỉ ngơi thật tốt.
Giọng nói bình thản của Mục Lương vang lên, đồng thời anh còn triển khai Lĩnh Vực Sinh Mệnh bao trùm mọi người.
- Ông ~
Trong không khí tràn đầy nguyên tố sinh mệnh, làm cho các cường giả bị thương và mệt mỏi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, thể xác và tinh thần đều được trấn an.
Long Chủ dựa vào Vua Rồng Bay, ngẩng đầu nhìn Mục Lương đứng trên tường thành, không cẩn thận tác động đến miệng vết thương khiến hắn lập tức đau đến co giật khóe miệng, bĩu môi tự lẩm bẩm:
- Còn tưởng rằng hắn ta chết rồi chứ, còn sống là tốt rồi.
Mục Lương ở trong Lĩnh Vực Hư Quỷ Hoàng quá lâu, không ít người cho rằng anh đã xảy ra chuyện hoặc không phải là đối thủ của phân thân của Hư Quỷ Hoàng.
- Mục Lương, ngài không bị thương chứ?
Nguyệt Thấm Lan đi tới trước mặt Mục Lương nhẹ giọng hỏi han.
- Không có.
Mục Lương lắc đầu một cái, giơ tay lên ngưng tụ một đoàn nguyên tố sinh mệnh rồi đưa vào trong cơ thể của nữ nhân.
- Không sao là tốt rồi.
Nguyệt Thấm Lan thở phào một hơi.
Ngay sau đó sắc mặt của cô lại trở nên nghiêm túc, vội vàng nói:
- Có 150 ngàn con Hư Quỷ tiến vào vương quốc, ngài mau đi xem một chút!
Ánh mắt của Mục Lương lấp lóe, nói:
- Không cần lo lắng, có nhóm của Tiểu Tử ở đó, còn có hộ thành đại trận, sẽ không sao đâu.
Anh đang luyện binh, để cho thuộc hạ thấy máu một lần, cũng để cho mỗi toà thành chân chính thực chiến khi đối diện vấn đề khẩn cấp.
Nguyệt Thấm Lan nghe vậy mới yên lòng, biết Mục Lương có thể giao lưu với nhóm Kỳ Lân, nếu anh đã nói không sao thì chính là thật sự không sao.
Mục Lương vỗ vỗ bả vai của Nguyệt Thấm Lan, xoay người đi cứu trị đám người Nguyệt Phi Nhan.
- Mục Lương, rốt cuộc cũng đợi đến ngài trở về rồi.
Hi Bối Kỳ dựa vào vai của cô gái tóc đỏ, nước mắt lưng tròng nhìn về phía nam nhân đi tới.
Khóe mắt của Nguyệt Phi Nhan co giật một cái, giơ tay hữu khí vô lực vỗ nhẹ vào ót của cô gái Ma Cà Rồng một cái, tức giận nói:
- Chớ giả bộ.
- Còn có thể đùa giỡn, chắc bị thương không nặng.
Mục Lương cười một tiếng, ngồi xổm xuống trị liệu cho hai cô gái.
- Làm gì có, tay ta còn không giơ lên được đây này!
Hi Bối Kỳ ủy khuất nói.
Mục Lương nghe vậy cầm lấy tay của cô gái Ma Cà Rồng, cẩn thận kiểm tra tình huống trong cơ thể của cô, sau đó nụ cười trên mặt phai nhạt rất nhiều.
Trải qua kiểm tra, cô gái Ma Cà Rồng đã kiệt hết sức lực, trên người còn có rất nhiều tổn thương, thậm chí là bị thương nghiêm trọng tới nội tạng.
Ngực của cô cũng có tổn thương, nếu như chếch đi một tấc thì cô gái Ma Cà Rồng sẽ phải chết thêm một lần nữa.
Mục Lương lộ ra biểu cảm nghiêm túc, chuyên tâm trị liệu cho cô gái Ma Cà Rồng.
Nguyệt Phi Nhan thấy thế cũng không cười nữa, im lặng chờ đợi.
Qua thêm vài phút Mục Lương mới thả tay xuống, ôn hòa nói:
- Không sao rồi, các vết thương còn lại dưỡng hai ngày là khỏi.
Hi Bối Kỳ thở ra một hơi, trên mặt hiện lên nụ cười thả lỏng, nhỏ giọng nói:
- Ta vốn dĩ là không có chuyện gì nha.
Ánh mắt của Mục Lương lấp lóe, thương tiếc giơ tay xoa đầu thiếu nữ.
Gương mặt tái nhợt của Hi Bối Kỳ nổi lên một vệt đỏ ửng, không được tự nhiên mà dời mắt sang chỗ khác.
Mục Lương nhìn về phía Nguyệt Phi Nhan, vươn tay cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, tỉ mỉ kiểm tra tình trạng trong cơ thể.
Quả nhiên, tình huống của cô gái tóc đỏ cũng không tốt hơn cô gái Ma Cà Rồng bao nhiêu, đồng thời bị nội thương rất nghiêm trọng, thậm chí một cánh tay bị gãy nát, mảnh xương nhỏ đâm vào gan.
Mục Lương vội vã tiến hành trị liệu, đồng thời dùng Phấn Hoa Mê Man làm cho cô gái tóc đỏ ngủ một giấc.
Đôi mắt thâm thúy của hắn sáng lên, đầu tiên là xử lý nội thương của cô gái tóc đỏ sau đó lại sắp xếp phần xương cánh tay bị vỡ nát.
Chữa trị xong cánh tay thì Mục Lương lại tiếp tục xử lý ngoại thương, tận khả năng không lưu lại di chứng.
Nguyệt Thấm Lan chỉ là nhìn mấy lần rồi rời đi, có Mục Lương ở đây, cô không lo lắng con gái sẽ xảy ra chuyện.
Cuộc chiến mới kết thúc, có rất nhiều việc phải xử lý và khắc phục hậu quả, nàng không thể nghỉ ngơi, chí ít hiện tại là không được.
Nguyệt Thấm Lan đi tới khu y tế, binh sĩ bị thương đều được tiếp thu cứu trị tại nơi đó.
Nàng muốn bảo đảm dược vật trị liệu sung túc, tận hết khả năng bảo trụ tính mệnh của binh lính, những người này đều là anh hùng của vương quốc Huyền Vũ.
Khu y tế được xây ở phía sau Thiên Cức Quan, cũng chính là bên trong Thành Buôn Bán Thiên Cức, từng chiếc giường gấp đặt trên mặt đất, binh sĩ trọng thương nằm bên trên, nhóm lính quân y chạy trước chạy sau bận tối mày tối mặt.
Một bộ phận binh sĩ được băng bó đơn giản đã đi nghỉ ngơi, binh sĩ còn có thể hành động thì đi hỗ trợ xung quanh.