Hạ Khoa Phu quay đầu liếc xéo hai đứa con trai khiến bọn hắn chỉ có thể im lặng.
- Cộp cộp cộp ~~~
Phải mất gần ba giờ đồng hồ thì Ngôn Băng mới thu xếp ổn thỏa mọi người, khi chuẩn bị rời đi thì bị Tố Cẩm gọi lại.
- Tiểu thư Ngôn Băng.
Tố Cẩm dịu dàng nhìn cô gái tóc tím.
- Tố Cẩm các hạ, còn có chuyện gì sao?
Ngôn Băng bình tĩnh hỏi.
Tố Cẩm hỏi thẳng:
- Ta muốn gặp mặt Mục Lương, ngài ấy đang bận bịu sao?
- Tố Cẩm các hạ, khi nào bệ hạ chúng ta xong việc thì sẽ qua đây.
Ngôn Băng nói với giọng điệu nghiêm túc.
- Vậy tốt quá rồi.
Đôi mắt đẹp của Tố Cẩm sáng lên.
Ngôn Băng bình tĩnh hỏi:
- Còn có chuyện gì không?
- Hết rồi.
Tố Cẩm khẽ gật đầu, nhìn Ngôn Băng cất bước rời đi.
Cô nhìn về phía tường thành cao ngất phía xa xa, bên kia tường là Thiên Cức Quan và đại lục cũ, khoảng cách Hư Quỷ Hoàng thức tỉnh chỉ còn lại vài giờ.
Tố Cẩm nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Có phải đây sẽ là trận chiến cuối cùng không?
Cô chán ghét chiến đấu, căm thù đến tận xương tuỷ việc đánh đánh giết giết, nàng vốn dĩ là người thích yên tĩnh, chỉ nghĩ mỗi ngày ăn cơm rau dưa và cầm kỳ thư họa cùng với người mình thích.
Không lâu sau, Hạ Lạc từ trên trời đáp xuống, cô mặc một thân khôi giáp, vui mừng chạy về phía toà nhà lầu nơi Hạ Khoa Phu ở, vừa chạy vừa hô:
- Cha, anh~
- Hạ Lạc!
Giọng nói kinh ngạc và vui mừng vang lên, Hạ La Thái vội vàng đi ra ngoài nghênh tiếp.
Phía sau hắn là Hạ Nạp Ân và Hạ Khoa Phu, ánh mắt mấy người chạm nhau, trên mặt đều nở nụ cười.
- Cha, ta rất nhớ cha!
Hạ Lạc nhào tới ôm lấy eo của Hạ Khoa Phu.
- Ha ha ha ~~~ Con vẫn còn trẻ con như vậy.
Hạ Khoa Phu cười sang sảng, vươn tay vỗ vỗ vai của con gái, tay rơi xuống lại đụng trúng vai giáp cứng rắn.
Hạ Nạp Ân và Hạ La Thái vẫn còn giữ tư thế giang rộng vòng tay, lúc này nhìn cha mình với ánh mắt có chút u oán.
Hạ Lạc buông tay ra, gỡ xuống mũ giáp trên đầu, ngọt ngào chào hỏi hai người:
- Hai anh, ta cũng rất nhớ các anh nha!
- Tiểu muội, em ở chỗ này có tốt không?
Hạ La Thái vươn tay xoa xoa đầu thiếu nữ, mái tóc màu cam tóc bị vò rối tung.
- Rất tốt nha, mỗi ngày đều có việc làm, ta sẽ không cảm thấy buồn chán.
Hạ Lạc cười tươi như hoa đáp.
Hạ Nạp Ân quan tâm hỏi:
- Không có ai bắt nạt em chứ?
- Không có, hiện tại ta là Đội Trưởng rồi, chỉ có ta bắt nạt người khác thôi.
Hạ Lạc cười vui vẻ, nói xong thì khoe khoang huy chương đeo trước ngực, nó là thứ tượng trưng cho thân phận Đội trưởng Không Quân.
Đội trưởng Không Quân được phân chia đẳng cấp, có tất cả là ba cấp, trong đó cấp một là cao nhất còn cấp ba là thấp nhất.
Hi Bối Kỳ và Nguyệt Phi Nhan thuộc về chức vị cấp một, Thái Khả Khả thuộc về chức vị cấp hai, còn đám người Hạ Lạc, Hạ Hạ, Tạp Lý thì thuộc về chức vị cấp ba.
Hiện tại, tổng phụ trách Không Quân vẫn là Nguyệt Phi Nhan và Hi Bối Kỳ, chức vị cao hơn Đội trưởng Không Quân.
- Vậy là tốt rồi, nhìn dáng vẻ của con không giống như bị chịu khổ.
Hạ Khoa Phu cười gật đầu.
Hạ Lạc nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Ta không có phải chịu khổ nha, ở chỗ này ăn no uống đủ mỗi ngày!
- Vậy thì chúng ta an tâm rồi.
Hạ La Thái và Hạ Nạp Ân đồng thời thở phào một hơi, trên mặt đều mang theo ý cười.
Hạ Khoa Phu nắm tay con gái đi vào trong nhà, thấp giọng hỏi:
- Lạc Nhi, hiện tại vương quốc Huyền Vũ như thế nào rồi? Có nắm chắc đối phó được Hư Quỷ Hoàng không?
Hạ La Thái và Hạ Nạp Ân nghe vậy thần sắc trên mặt cũng trở nên nghiêm túc, đi theo hai người vào phòng.
Hạ Lạc lắc đầu nói:
- Cha, vương quốc Huyền Vũ rất mạnh, nhưng đối phó với Hư Quỷ Hoàng có thể thắng hay không thì ta không biết được, chuyện này cần phải đi hỏi bệ hạ.
Hạ Khoa Phu thở dài một tiếng, ngồi xuống nói:
- Chuyện này sao ta có thể hỏi được chứ, cho dù có thắng hay không thì cũng đều phải đánh trận này, không ai có thể trốn tránh được.
Cục diện không chết không thôi giữa nhân tộc và Hư Tộc là không cách nào thay đổi, không phải là nhân tộc diệt vong thì chính là Hư Tộc biến mất khỏi đại lục cũ, không có khả năng khác.
- Cha, cha phải tin tưởng bệ hạ.
Hạ Lạc nghiêm mặt nói.
Hạ La Thái bĩu môi, lẩm bẩm:
- Hiện giờ, em gái một câu bệ hạ, hai câu cũng bệ hạ, suy nghĩ đều ở trên người Mục Lương cả rồi.
Hạ Nạp Ân gật đầu đồng ý, có loại cảm giác cải trắng nhà mình trồng bị heo củng.
Hạ Lạc quay đầu trợn trắng mắt với hai vị ca ca, thanh thúy nói:
- Anh nói cái gì đó, bây giờ ta đã là người của vương quốc Huyền Vũ, đương nhiên phải gọi là bệ hạ rồi.
Hạ Khoa Phu nghiêm túc nói:
- Các anh cũng phải đổi cách gọi đi, đừng để cho người ngoài nghe thấy được.
Thành Phi Điểu đã trực thuộc vương quốc Huyền Vũ, Mục Lương cũng là bệ hạ của bọn hắn, trước mặt người ở bên ngoài tự nhiên là phải dùng tôn xưng.
- Vâng, chúng ta biết.
Hạ La Thái và Hạ Nạp Ân đồng thanh lên tiếng.
Hạ Lạc lôi kéo tay của cha, trấn an nói:
- Bệ hạ rất mạnh, mấy tên phân thân của Hư Quỷ Hoàng đều không phải là đối thủ của bệ hạ.
- Ta biết, hy vọng bản thể Hư Quỷ Hoàng đừng mạnh hơn phân thân quá nhiều.
Đáy mắt của Hạ Khoa Phu hiện lên vẻ rầu rĩ, gật đầu nói:
- Ngoại trừ Hư Quỷ Hoàng thì còn có không ít Hư Quỷ.
- Cha đừng lo lắng, có rất nhiều cường giả tới từ mảnh đại lục mới, tất cả đều đến đây để giúp đỡ đối phó Hư Quỷ, trận chiến này chúng ta nhất định sẽ thắng lợi!
Hạ Lạc vươn nắm tay lên cao nói với giọng điệu khẳng định, cổ vũ tinh thần mọi người.
………
Trong thư phòng ở cung điện.
- Cộc cộc cộc ~~~
Mục Lương gõ ngón tay lên mặt bàn, chờ đợi tin tức tốt truyền đến.
- Mục Lương, ta vào được không?
Ngoài thư phòng vang lên giọng nói của Ly Nguyệt.
- Vào đi.
Mục Lương lên tiếng, đôi mắt màu đen sáng lên vài phần.
- Cọt kẹt ~~~
Ly Nguyệt đẩy cửa mà vào, còn chưa kịp mở miệng thì đã bị anh giành nói trước.
- Thế sao rồi, bọn hắn đưa tinh thạch ma thú tới chưa?
Trong giọng nói của Mục Lương mang theo sự mong đợi nồng nặc.
Đôi môi hồng của Ly Nguyệt giật giật, lắc đầu nói:
- Vẫn chưa đâu.
- Vậy à...?!
Mục Lương nghe vậy lại dựa lưng vào long ỷ.
Anh mới vừa xem giao diện thuộc tính bốn chiều của mình, ngồi thẫn thờ nhìn chằm chằm con số điểm tiến hóa, nếu như nó có thể chạm đến một trăm tỷ trong chớp mắt thì tốt quá rồi.
Ly Nguyệt nhẹ giọng nói:
- Ta tới để nói cho ngươi biết, chúng ta đã hoàn thành việc rút lui dân chúng bên đại lục cũ rồi.
- Ừm, ta biết rồi.
Mục Lương chậm rãi gật đầu.
Đại lục cũ rất lớn, bọn hắn không có khả năng chiếu cố toàn bộ toà thành và bộ lạc, nếu có người vẫn chưa tiến vào đại thành hoặc là căn cứ trung chuyển thì có lẽ hiện tại đều đã bị Hư Quỷ giết chết.
Bây giờ, phần lớn người đại lục cũ còn sống đều ở vương quốc Huyền Vũ.