Mục Lương thầm than một tiếng, nói sang chuyện khác:
- Sao hôm nay ngươi lại ăn mặc như vậy?
Hồ Tiên thong thả đứng lên, xoay hai vòng trước mặt Mục Lương, trình diễn bộ giáp kiểu váy dài được may từ các mảnh vảy vừa tinh xảo vừa trân quý trên người, nói một cách đương nhiên:
- Sắp khai chiến rồi, ta mặc như vậy tự nhiên là muốn lên chiến trường hỗ trợ.
Khóe miệng của Mục Lương miệng giật giật, không thể nói ra lời khuyên can, bởi vì anh hiểu rõ cô gái đuôi hồ ly cũng muốn hỗ trợ mọi người, bảo cô ấy chờ đợi ở phía sau, cô ấy sẽ không đồng ý.
Hồ Tiên nhìn chằm chằm nam nhân, cười tươi như hoa nói:
- Ta biết ngươi muốn nói gì, ta sẽ không đồng ý.
Trên mặt của Mục Lương lộ ra biểu cảm quả nhiên là thế, không biết làm sao, bèn nói:
- Được thôi, nhưng nhớ phải bảo vệ tốt bản thân đấy.
- Đương nhiên rồi.
Hồ Tiên ưu nhã gật đầu.
Ánh mắt của cô gái đuôi hồ ly lóe lên, cô muốn đích thân đi tiền tuyến cùng với Mục Lương, chứng kiến thời khắc thắng lợi của anh.
Hai người ôm nhau thủ thỉ đủ chuyện, vào giờ khắc này quan hệ giữa hai người càng thêm thân mật.
- Cộc cộc cộc ~~~
Cửa thư phòng bị gõ vang lần nữa.
- Mục Lương, ta vào được chứ?
Giọng nói của Ny Cát Sa vang lên.
Mục Lương lên tiếng:
- Vào đi.
- Cọt kẹt ~~~
Ny Cát Sa đẩy cửa mà vào, còn chưa nhìn thấy người thì âm thanh đã đi trước:
- Mục Lương, nhóm Hạ Khoa Phu và Tố Cẩm đã đến vương quốc Huyền Vũ, ngươi có muốn đi gặp không?
- Ừm, không có xảy ra chuyện bất ngờ nào chứ?
Mục Lương bình thản hỏi.
Ny Cát Sa đáp với sắc mặt nghiêm túc:
- Không có, Hư Quỷ bên kia giống như bỗng nhiên bốc hơi vậy, chúng nó đang vây thành sau đó đều biến mất không thấy tăm hơi.
Khi người của thành Tấn Nguyên và thành Phi Điểu rút lui thì bên ngoài thành không có một bóng Hư Quỷ.
- Sự tình ra khác thường tất có điều quỷ quái, có thể là liên quan đến việc Hư Quỷ Hoàng sắp thức tỉnh.
Mục Lương trầm giọng nói.
Hư Quỷ biến mất toàn bộ, vậy chỉ có thể liên quan đến Hư Quỷ Hoàng, cũng chỉ một mình hắn ta là có thể chỉ huy toàn bộ Hư Quỷ.
- Ta cũng đoán như vậy.
Ny Cát Sa gật đầu một cái.
- Tố Cẩm và những người khác đang ở đâu?
Mục Lương hỏi.
Ny Cát Sa giải thích:
- Bọn họ vừa đến Thiên Cức Quan, Ngôn Băng đang hỗ trợ dàn xếp mọi người.
Chiến trường Thiên Cức Quan đã được dọn dẹp sạch sẽ, thương binh đều được cứu trị, vì vậy dọn ra Thành Buôn Bán Thiên Cức làm cho người từ đại lục cũ ở tạm.
Mục Lương gật đầu nói:
- Ta biết rồi, một lát sau ta sẽ đi xem bọn hắn.
Động viên trước trận chiến rất quan trọng, hiểu rõ thực lực của các phe mới có thể sắp xếp chiến thuật tốt hơn.
Vì vậy anh không tính toán hiện tại đi Thiên Cức Quan, mà là chờ người của đại lục mới đến.
Căn cứ tin tức truyền về, phần lớn vương quốc đều phái cường giả tới trợ giúp, lúc này đang trên đường chạy tới.
Có điều anh không ngờ chưa tới một ngày mà đã có rất nhiều cường giả tự nguyện tới tiếp viện hoặc là Kỵ Sĩ và Ma Pháp Sư nghe lệnh tới trước, con số đạt tới năm trăm năm chục ngàn, tiếp theo vẫn còn có người lục tục đến đây.
- Được rồi.
Ny Cát Sa lên tiếng.
Mục Lương lại hỏi:
- Có bao nhiêu người tiếp viện tới từ đại lục mới?
- Hiện tại, đã thống kê được năm trăm năm chục ngàn người.
Ny Cát Sa thanh thúy báo cáo.
Trước khi trở về cung điện thì cô đã đi hỏi thăm bên quảng trường Chủ Thành, cường giả đến vương quốc Huyền Vũ có khoảng năm trăm năm chục ngàn người, trong đó Kỵ Sĩ vẫn chiếm đa số.
Hồ Tiên híp mắt lại, giọng nói trong trẻo lạnh lùng:
- Năm trăm năm chục ngàn người à? Không biết Hư Quỷ Hoàng sẽ mang theo bao nhiêu Hư Quỷ đột kích đây?
- Không biết, nhưng chắc chắn là không ít.
Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, chỉ cảm thấy trong lòng có chút trầm trọng.
- Lũ Hư Quỷ kia giống như giết không xong vậy!
Ny Cát Sa căm tức nói.
Hồ Tiên ngước mắt thở dài lên tiếng:
- Ngươi phải biết rằng trước khi đại lục cũ biến dị thì có rất nhiều người sinh sống ở đó, sau đó phần lớn đều bị biến thành Hư Quỷ, hiện tại nào có thể giết hết dễ dàng như vậy chứ?!
Đại lục cũ từng rất phồn hoa, Nhân Tộc phồn vinh xương thịnh, đáng tiếc sau lại bởi vì chuyện của La Y khiến cho toàn bộ đại lục cũ rơi vào bóng tối.
Ngoại trừ Nhân Loại trốn đến đại lục mới thì còn có một bộ phận nhân loại bị lưu lại để tiến hành "kế hoạch chăn nuôi Huyết Nguyệt", còn lại tất cả đều bị ăn tươi hoặc bị cảm nhiễm thành Hư Quỷ.
- Hy vọng lần này có thể giải quyết hết Hư Quỷ trong một lần.
Ny Cát Sa quơ nắm tay lên cao.
- Ta cũng hy vọng là vậy.
Đáy mắt của Mục Lương hiện lên sát ý.
Hồ Tiên vỗ nhè nhẹ lên tay anh, an ủi không tiếng động.
……….
Bên trong Thành Buôn Bán Thiên Cức, Tố Cẩm gặp được đám người Hạ Khoa Phu.
- Tố Cẩm các hạ, đã lâu không gặp.
Hạ Khoa Phu gật đầu chào hỏi, phía sau còn có hai đứa con trai.
Tố Cẩm gật đầu đáp lại, hỏi thăm bằng giọng hiền hòa:
- Hồi lâu không gặp, các hạ và người nhà vẫn mạnh khỏe chứ?
Bạch Ngọc ôm hai tay ở trước người, gật đầu với Hạ La Thái và Hạ Nạp Ân, xem như chào hỏi.
Hạ Khoa Phu chậm rãi gật đầu, nói với giọng khàn khàn:
- Chỉ cần không chết ở trong miệng Hư Quỷ thì chuyện gì cũng tốt cả.
- Cũng phải.
Khóe miệng của Tố Cẩm giật giật nhưng cô vẫn gật đầu đồng ý với ý kiến kia.
- Mời mọi người đi theo ta.
Ngôn Băng nhìn về phía đám người, ra hiệu bọn hắn đi theo mình tới nơi ở tạm thời trong Thành Buôn Bán Thiên Cức.
- Ừm, được.
Tố Cẩm khẽ gật đầu, cất bước đuổi theo cô gái tóc tím.
Cường giả thành Tấn Nguyên và thành Phi Điểu đều ở chỗ này, số lượng trùng trùng điệp điệp có gần tám chục ngàn người, trong đó có rất nhiều thương binh.
Ở đại lục cũ, thành Tấn Nguyên và thành Phi Điểu vẫn luôn chống lại Hư Quỷ vây thành cả ngày lẫn đêm, trải qua nhiều lần đại chiến luân phiên, bây giờ cường giả có thể lại ra chiến trường chỉ còn lại những người này.
Dân chúng bình thường trong hai tòa đại thành và căn cứ trung chuyển đã đến đây trước một bước, lúc này mới khiến lần rút lui cuối cùng khỏi trở nên nhẹ nhàng hơn chút.
Hạ Khoa Phu ngắm nhìn bốn phía, cuối cùng nhìn về phía cô gái tóc tím đi ở trước đó, không nhịn được lên tiếng hỏi:
- Ngôn Băng các hạ, con gái của ta đang ở đâu vậy?
Ngôn Băng quay đầu nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói:
- Ta đã sai người đi thông báo Hạ Lạc rồi, tối nay cô ấy sẽ tới.
- Ta hiểu rồi.
Hạ Khoa Phu chậm rãi gật đầu, đã lâu không gặp con gái, trong lòng hắn rất nhớ con gái.
Hạ La Thái và Hạ Nạp Ân nghe vậy hai đôi mắt đều sáng lên, hai người đều là kiểu anh trai cuồng em gái, mỗi ngày đều rất muốn gặp lại cô em gái nhỏ nhà mình.
- Không biết em gái sống ở đây có tốt không….?
Trong giọng nói của Hạ Nạp Ân mang theo một chút chờ mong.
Hạ La Thái nói với giọng khàn khàn:
- Con bé ở vương quốc Huyền Vũ, chắc sẽ không quá tệ.
Ngôn Băng liếc hai người, bình tĩnh nói:
- Vương quốc Huyền Vũ chúng ta không có thói quen hành hạ người của mình.
Hạ La Thái và Hạ Nạp Ân câm nín không trả lời được, chỉ có thể cười gượng vài tiếng.