Loại ma dược này là do Vưu Phi Nhi nghiên cứu ra được, sử dụng dược liệu đều là hiếm có khó tìm, cộng thêm Nước Mắt Thiên Sứ, loại ma dược này đã định trước là không cách nào sản xuất số lượng lớn được.
Tề Nhĩ Nạp nghe vậy không hỏi thêm nữa, cẩn thận thu hồi bình thuốc vào trong túi áo.
Mục Lương lại lấy ra một bình thuốc khác, giới thiệu:
- Đây là bí dược chữa thương loại tốt nhất, cho dù là bị thủng ngực hay bể bụng, chỉ cần dùng một bình là có thể cấp tốc cầm máu giảm đau, có thể tăng nhanh tốc độ khép lại của vết thương!
Hai mắt của Tề Nhĩ Nạp và quốc vương Hải Đinh lại tỏa sáng lần nữa, biết ma dược và bí dược mà Mục Lương lấy ra lần này đều là đồ tốt hiếm có.
- Đây là ma dược có thể loại trừ trăm loại độc.
Mục Lương lại lấy thêm ma dược rồi giải thích tác dụng của từng món.
Tề Nhĩ Nạp và quốc vương Hải Đinh hô hấp nhanh hơn, càng ngày càng có nhiều ma dược ở trong tay.
Mục Lương giới thiệu với nhịp điệu không nhanh không chậm:
- Đây là ma dược có thể phòng ngừa bị công kích bằng tinh thần, nhưng nó không có hiệu quả đối với công kích tinh thần của cường giả ở trên Chí Tôn.
- Cái này là đồ tốt!
Quốc vương Hải Đinh vội vàng nói.
Hư Quỷ cấp cao biết thi triển công kích tinh thần khiến người ta cảm thấy sợ hãi, do đó ảnh hưởng đến việc phát huy thực lực của bản thân.
Mục Lương nhàn nhạt gật đầu, đưa đống ma dược còn lại cho hai người.
Tề Nhĩ Nạp và quốc vương Hải Đinh cũng không khách sáo, Mục Lương đưa cái gì thì thu cái đấy, có loại cảm giác nợ nhiều không sợ bị đè nặng.
Mục Lương nhìn hai người, bình thản nói:
- Cầm nhiều đồ tốt như thế, ta hy vọng các ngươi sẽ không dối gạt ta vụ tinh thạch ma thú.
- Các hạ yên tâm, Tề Nhĩ Nạp ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy!
Tề Nhĩ Nạp nghiêm mặt đáp.
- Ta cũng vậy!
Quốc vương Hải Đinh gật đầu thật mạnh.
Mục Lương hời hợt nói:
- Các ngươi có muốn cũng không làm được, nếu bởi vì đưa tinh thạch ma thú quá ít khiến nhân tộc bại bởi Hư Tộc, hậu quả đơn giản chính là hai mảnh đại lục đều bị Hư Tộc chiếm lĩnh mà thôi.
Trong lòng Tề Nhĩ Nạp và quốc vương Hải Đinh căng thẳng, tưởng tượng tới tình huống mà Mục Lương nói, tất cả dự định trong lòng đều bị đè xuống.
Quốc vương Hải Đinh nói với sắc mặt nghiêm túc:
- Mục Lương các hạ yên tâm, ngày mai tinh thạch ma thú sẽ đưa tới đây.
- Bên ta cũng giống vậy.
Tề Nhĩ Nạp nghiêm túc tỏ thái độ.
Mục Lương nhẹ gật đầu, nói:
- Hi vọng các ngươi có thể thông báo chuyện này tới các quốc vương còn lại, tinh thạch ma thú càng nhiều càng tốt.
Tề Nhĩ Nạp hỏi:
- Nếu như bọn hắn cũng muốn ma cụ cao cấp thì sao?
Mục Lương bình tĩnh nói:
- Ta có thể cho bọn hắn mượn ma cụ, sau khi chiến sự kết thúc thì sẽ trả lại tinh thạch ma thú hoặc dùng tinh thạch ma thú để thanh toán ma cụ.
- Ta hiểu được, ta sẽ thay mặt các hạ thông báo cho bọn hắn.
Tề Nhĩ Nạp suy nghĩ một lúc rồi trả lời.
Quốc vương Hải Đinh đồng dạng gật đầu, ôm một đống ma dược, bí dược rời đi với tâm tình thỏa mãn.
Bọn hắn tới vương quốc Huyền Vũ trợ giúp nhưng không muốn bỏ lại mạng nhỏ ở nơi này, hiện tại có ma dược và ma cụ trợ giúp, lại có thêm nhiều thủ đoạn bảo vệ tánh mạng.
……….
- Cộp cộp cộp ~~~
Bên trong cung điện, Hồ Tiên mặc một bộ giáp kiểu váy dài được may từ các mảnh vảy bó sát người, đi về phía thư phòng, thiết kế xẻ tà cao bên hông cho phép nàng có thể hành động như thường.
Bộ váy giáp này là một kiện linh khí cao cấp siêu đẳng phẩm, thân váy màu tím nhạt, là Mục Lương cố ý làm cho cô gái đuôi hồ ly.
Bộ giáp kiểu đầm dài được may từ các mảnh vảy thoạt nhìn không quá nặng nề, vừa có lực phòng ngự cực kỳ mạnh lại còn có thể đề cao tinh thần lực của của cô gái đuôi hồ ly, hơn nữa tới thời điểm mấu chốt là có thể giữ được tánh mạng.
- Cộp cộp cộp ~~~
Hồ Tiên đi tới bên ngoài thư phòng, giơ tay lên gõ cửa.
- Cộc cộc cộc ~~~
- Mục Lương, ta vào được không?
Giọng nói quyến rũ của Hồ Tiên vang lên.
- Vào đi.
Trong thư phòng truyền ra giọng nói của Mục Lương.
- Cọt kẹt ~~~
Lúc này, Hồ Tiên mới đẩy cửa mà vào, nhìn thấy Mục Lương ngồi ở trên long ỷ, cầm bút đang hí hoáy viết vẽ cái gì đó ở trên giấy.
- Ngươi đang làm gì thế?
Cô lắc eo nhỏ đi lên trước, thở ra khí rơi vào bên tai anh.
Mục Lương hơi khựng lại, quay đầu dịu dàng nói:
- Ta đang suy tính Hư Quỷ Hoàng sẽ khởi xướng tiến công vào thời gian nào?
- Kim Phượng đều tính không ra, ngươi tính ra được à?
Đôi mắt đỏ rực của Hồ Tiên chớp chớp, cô không có ý khác, chỉ đơn thuần thắc mắc mà thôi.
Vào hai giờ trước, người của thành Phượng đã tới vương quốc Huyền Vũ, trong đó bao gồm người của căn cứ trung chuyển.
Sau khi Kim Phượng đến vương quốc Huyền Vũ, cô ấy đến gặp Mục Lương trước tiên, lấy được một luồng hư khí của Hư Quỷ Hoàng tiến hành bói toán.
Dù cô ấy đã lấy đại giới là tổn hại phân nửa sinh mệnh thì cũng không thể tính ra thời gian tiến công cụ thể của Hư Quỷ Hoàng, sau đó dùng một giọt Nước Suối Sinh Mệnh mới trị liệu tốt thương thế.
Mục Lương lắc đầu, bỏ bút xuống nói thật:
- Tính không ra, tính ra đều là một mớ rối loạn.
- Vậy thì đừng tính nữa, ta dùng lại câu nói của ngươi, cái này gọi là binh đến tướng đỡ, nước đến đất cản.
Hồ Tiên vươn tay đặt lên trên vai Mục Lương.
- Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.
Mục Lương trả lời một câu.
Hồ Tiên thở dài một tiếng, quyến rũ nói:
- Nhưng ngươi đã tính nửa ngày rồi, không cần thiết phải ép buộc bản thân như vậy.
Mục Lương chậm rãi gật đầu, nói:
- Ngươi nói có lý, cái gì tới thì sẽ tới thôi.
Đã qua một ngày rưỡi kể từ khi mấy triệu con Hư Quỷ tấn công vương quốc Huyền Vũ, nếu như La Y không có nói dối thì hắn ta còn nửa ngày nữa sẽ thức tỉnh.
Hồ Tiên dịu dàng nói:
- Bất kể như thế nào thì ta đều sẽ làm bạn ở bên cạnh ngươi.
Mục Lương và cô gái đuôi hồ ly bốn mắt nhìn nhau, anh nhìn thấy được tình yêu và sự quyết tuyệt từ trong mắt cô.
Anh vươn tay nhẹ nhàng gõ trán cô gái đuôi hồ ly, dịu dàng nói:
- Ngốc, chờ sau khi giải quyết xong Hư Tộc là chúng ta có thể nhẹ nhàng hơn rồi.
Hồ Tiên mỉm cười, quyến rũ nói:
- Ngươi cần phải sống khỏe mạnh, nếu không thì ta sẽ cùng đi với ngươi.
Ý cười trong mắt Mục Lương thu lại, nắm chặt tay cô gái đuôi hồ ly, nói:
- Đừng suy nghĩ bậy bạ, trận chiến đấu này sẽ chỉ có một kết quả, đó là ta thắng.
Hồ Tiên nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Mục Lương, chậm rãi gật đầu nói:
- Ta cũng tin tưởng như vậy.
Mục Lương vỗ vỗ tay của cô gái đuôi hồ ly, có thể rõ ràng cảm nhận được trong lòng cô ấy đang lo lắng, ngoài miệng nói tin tưởng nhưng trong lòng vẫn không lừa được bản thân.