Giọng điệu của Quốc vương Hải Đinh cũng nghiêm túc:
- Đúng vậy, nếu để cho Hư Tộc thắng lợi, như vậy Nhân tộc chúng ta chắc chắn không thể tồn tại.
Mục Lương bằng phẳng nói:
- Ta vốn nghĩ đám quốc vương các ngươi đều có suy nghĩ nông cạn, không ngờ hai vị lại khiến ta thay đổi cái nhìn một chút.
Khóe mắt của Quốc vương Hải Đinh nhảy lên, nói với sắc mặt nghiêm túc:
- Trước đây mọi người đều là vì lợi ích của bản thân, nhưng bây giờ là thời khắc sống còn của chủng tộc, tất cả nên đồng lòng đối phó Hư Tộc mới phải.
- Tề Nhĩ Nạp ta không phải hạng người suy nghĩ nông cạn…
Tề Nhĩ Nạp lầm bầm.
Mục Lương nhìn đối phương rồi cười như có như không, chỉ cần liếc mắt một cái đã xem thấu hắn.
- Hai vị tới tìm ta là có chuyện gì à?
Anh nhẹ nhàng dời trọng tâm câu chuyện.
Trong lòng anh cũng có ý tưởng, đó chính là đánh chủ ý vào tinh thạch ma thú của hai người, không ngờ còn chưa kịp đi tìm bọn hắn thì cả hai đã tự đưa tới cửa rồi.
Tề Nhĩ Nạp nói với biểu cảm nghiêm túc:
- Sắp đến đại chiến với Hư Tộc, ta muốn mời Mục Lương các hạ cung cấp một ít vũ khí và ma dược.
- Chuyện này đơn giản thôi.
Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, nếu muốn con ngựa chạy nhanh, sao có thể không bỏ ra một chút cỏ xanh chứ.
- Thật sao?
Đôi mắt của Tề Nhĩ Nạp sáng lên.
- Ừm, nhưng ta cũng cần một ít tinh thạch ma thú, việc này không hề xung đột với việc cung cấp vũ khí.
Mục Lương nói với giọng điệu nhàn nhạt.
- ...
Tề Nhĩ Nạp nghe vậy, sắc mặt của hắn lập tức cứng đờ.
Mục Lương liếc nhìn hắn, tiếp tục nói:
- Những tinh thạch ma thú này ta sẽ trả lại sau khi kết thúc đại chiến, hoặc các hạ có thể giữ lại vũ khí và bí dược dư ra, coi như là trả nợ.
Tề Nhĩ Nạp nghe vậy sắc mặt hoà hoãn trở lại, hắn vốn cho rằng sẽ bị Mục Lương ép mua buộc bán, hiện tại xem ra không phải.
…….
Mục Lương ngước mắt nhìn về phía Tề Nhĩ Nạp, nhàn nhạt nói:
- Thế nào, chẳng lẽ các hạ nghĩ ta ép buộc ngươi phải mua ma cụ và bí dược à?
Tề Nhĩ Nạp nghe vậy tức khắc lộ ra sắc mặt nghiêm túc:
- Làm gì có chuyện đó chứ, các hạ suy nghĩ nhiều rồi?!
Mục Lương liếc nhìn hắn, nói:
- Vì đối phó Hư Tộc, ta cần rất nhiều tinh thạch ma thú để bố trí ma pháp trận, số lượng càng nhiều càng tốt.
Bố trí ma pháp trận chỉ là một cái cớ, anh không thể để cho người ngoài biết năng lực đặc biệt của bản thân, bố trí ma pháp trận đối phó Hư Tộc là một lý do rất tốt.
Tề Nhĩ Nạp im lặng trầm tư một lúc sau đó chậm rãi gật đầu, nói:
- Ta hiểu được, ta sẽ gọi người đưa tinh thạch ma thú qua đây.
Quốc vương Hải Đinh cũng trầm giọng lên tiếng:
- Mục Lương các hạ, ngươi cũng biết tình huống hiện giờ của vương quốc Hải Đinh, ta sẽ cố gắng làm cho mỗi toà thành đưa tinh thạch ma thú qua đây, tuy nhiên ta không cách nào đảm bảo được số lượng.
Thành Tát Luận bị Vua Hư Quỷ phá huỷ khiến vương thất tổn thất nặng nề, trùng kiến vương thành cũng cần rất nhiều tinh thạch ma thú.
- Ừm, hy vọng các ngươi có thể đưa tinh thạch ma thú tới đây càng sớm càng tốt.
Mục Lương nói với giọng điệu nghiêm túc.
Anh hy vọng để cho Rùa Đen tiến hóa trước khi Hư Quỷ Hoàng hoàn toàn thức tỉnh trước, như vậy anh mới có thêm phần thắng khi đối phó với Hư Tộc.
Rùa Đen tiến hóa cần thời gian, trong lúc đó sẽ tồn tại rất nhiều biến số.
Tề Nhĩ Nạp nhìn về phía Mục Lương, nghiêm túc nói:
- Nếu có thể sử dụng Cửa Truyền Tống thì chỉ cần một ngày là đủ rồi.
Mọi người đã biết đến sự tồn tại của Cửa Truyền Tống, trong loại thời kỳ đặc biệt, Mục Lương không muốn tiếp tục che giấu Cửa Truyền Tống nữa, mà là dùng để điều động nhân viên nhanh chóng.
- Được thôi.
Mục Lương gật đầu một cái.
Anh nhìn về phía quốc vương Hải Đinh, đối phương cũng gật đầu một cái, bằng lòng sẽ mau chóng vận chuyển tinh thạch ma thú tới vương quốc Huyền Vũ.
Mục Lương hài lòng, vươn tay lấy ra một đống ma cụ từ bên trong không gian tùy thân, thuận tay đặt ở trên mặt bàn để hai người chọn lựa.
- Những thứ này đều là ma cụ cao cấp sao?
Tề Nhĩ Nạp trợn to hai mắt.
Quốc vương Hải Đinh hô hấp dồn dập một chút, trên bàn có gần hai mươi món ma cụ cao cấp, khôi giáp, kiếm, đao, côn, khiên… đầy đủ mọi thứ, chỉ xét về độ sáng bóng ở bề ngoài thì cũng biết chúng nó phải là ma cụ cao cấp thông thường.
Mục Lương hơi nâng cằm lên, nhàn nhạt nói:
- Các ngươi chọn đi.
- Ta thiếu vũ khí.
Tề Nhĩ Nạp lộ ra sắc mặt nghiêm túc, vươn tay cầm lấy một thanh trường thương, cảm giác nặng trình trịch.
- Ta muốn bộ khôi giáp này.
Hai mắt của quốc vương Hải Đinh sáng lên.
Mục Lương gật đầu nói:
- Lấy đi.
Những món ma cụ này đều là anh thuận tay chế tạo trong lúc rảnh rỗi, bởi vì không có điểm xuất sắc đặc biệt nên đều đặt ở trong không gian tùy thân hít bụi.
Quốc vương Hải Đinh thở dồn dập cầm lấy khôi giáp, gấp gáp nhỏ máu khải linh, nhanh chóng hoàn thành quá trình nhận chủ.
Tề Nhĩ Nạp cũng giống như vậy, trường thương màu xám sau khi khải linh nhận chủ trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, mỗi lần vung lên đều sẽ phát ra tiếng xé gió.
Mục Lương thu hồi những món ma cụ còn lại, sau đó lại lấy ra mấy chiếc hộp lưu ly từ không gian tùy thân, bên trong chứa các loại ma dược.
- Đây là ma dược có thể tạm thời gia tăng thực lực.
Anh thuận tay cầm lên một bình lưu ly rồi quơ qua lại trước mặt, rồi nhìn về phía hai nam nhân đang hô hấp dồn dập, nhàn nhạt nói:
- Tác dụng phụ là sau khi sử dụng sẽ suy yếu ba ngày, trong vòng ba ngày này sẽ chẳng khác gì người bình thường, trừ cái đó ra không có tác dụng phụ khác.
- Có thể gia tăng thêm bao nhiêu thực lực?
Tề Nhĩ Nạp hỏi tới.
Mục Lương bình thản đáp:
- Người có thực lực càng mạnh thì hiệu quả sau khi dùng sẽ càng yếu, ví dụ như cường giả cấp 9 sơ cấp dùng thì chỉ có thể gia tăng tới cấp 9 cao cấp mà thôi.
Tề Nhĩ Nạp và quốc vương Hải Đinh vừa nghe được lời này, cả hai ngồi không yên.
Hai người đồng thanh mở miệng:
- Ta muốn nó!
Thử nghĩ mà xem, ma dược có thể làm cho cường giả cấp 9 tạm thời gia tăng thực lực tới cấp 9 cao cấp, khi đối mặt kẻ địch có thể đề cao bao nhiêu phần thắng, mà sau đó chỉ là bị suy yếu ba ngày, tác dụng phụ này không tính là gì.
Mục Lương vung tay lên, hai bình thuốc lưu ly bay ra ngoài rồi rơi vào trong tay hai vị quốc vương.
Tề Nhĩ Nạp mở nắp bình thuốc nhìn thoáng qua, bên trong chỉ chứa một viên thuốc tròn màu đỏ sậm, tản ra mùi thơm kỳ dị.
- Chỉ có một viên thôi sao?
Anh không khỏi thắc mắc.
Mục Lương nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng đáp:
- Trong một tháng chỉ có thể ăn một viên thôi, nếu ăn nhiều sẽ bạo thể mà chết.