Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 376 - Chương 3022 - Nhất Thời Không Cách Nào Phản Bác Được.

Chương 3022 - Nhất Thời Không Cách Nào Phản Bác Được.
Chương 3022 - Nhất Thời Không Cách Nào Phản Bác Được.

Long Chủ co giật khóe miệng, áy náy nói:

- Xin lỗi, ta không có nghĩ tới chỗ này.

- Hừ ~~~

Kim Phượng hừ lạnh một tiếng, nói:

- Coi như biết trước kết quả thì có ích lợi gì chứ, chúng ta lại không thể thay đổi thứ gì, không bằng an tĩnh chờ đợi.

- Nói cũng đúng…

Long Chủ tự an ủi bản thân, đại trượng phu không so đo nhiều với một bà lão.

Nếu như Kim Phượng biết mình bị coi là bà lão, đại khái là sẽ lao tới xé xác Long Chủ.

Hạ Khoa Phu đi tới gần mấy người rồi ngồi xuống, trầm giọng nói:

- Sau khi trận chiến này kết thúc, các vị muốn trở về đại lục cũ sao?

Ánh mắt của Kim Phượng lấp lóe, nói:

- Chờ khi nào Hư Tộc hoàn toàn bị duyệt, ta sẽ trở về thành Phượng một chuyến.

- Trở về trông chừng một tòa thành trống rỗng à?

Hạ Khoa Phu bình thản hỏi.

Lúc này, thành Phượng đã là một tòa thành bỏ hoang, Nhân Loại ở đó đều di chuyển đến vương quốc Huyền Vũ, chờ sau khi đại chiến kết thúc, những người này chưa chắc muốn trở về thành Phượng.

Vương quốc Huyền Vũ tốt đến cỡ nào, nói vậy người đại lục cũ tới đây đều biết được, so sánh hai bên, thành Phượng có thể nói là nghèo nàn, nếu như không có căn cứ trung chuyển ở bên cạnh, thành Phượng càng thêm không thích hợp để an cư lạc nghiệp.

Kim Phượng trầm mặc, thành Phượng so sánh với vương quốc Huyền Vũ xác thực là không đáng giá nhắc tới, hiện tại Nhân Loại của cả phiến đại lục cũ đều ở vương quốc Huyền Vũ.

Cho dù Hư Tộc bị tiêu diệt, dân chúng đã từng sinh hoạt ở thành Phượng không nhất định muốn trở về, dù sao thì vương quốc Huyền Vũ non xanh nước biếc, chim hót hoa nở, so sánh với thành Phượng thì nơi này chính là thiên đường.

Nếu như Kim Phượng trở về thành Phượng, khả năng rất cao là trông chừng một thành trống rỗng mà sống qua ngày.

Ánh mắt của cô lấp lóe, nếu như căn cứ trung chuyển khôi phục vận chuyển, thành Phượng cũng không nhất định khôi phục những ngày "phồn hoa".

Huống chi hiện tại nhân loại cả đại lục cũ đều ở vương quốc Huyền Vũ, trở về làm gì chứ, trông chừng một khối thổ địa không người rồi chờ chết à?

Kim Phượng nghĩ tới đây nhìn về phía Hạ Khoa Phu, hỏi:

- Còn ngươi thì sao, vị trí của thành Phi Điểu cũng không phải đất lành, ngươi dự định trở về sao?

Rừng Vạn Khô bị gió cát bao phủ, cả khu rừng Vạn Khô không có một ngọn cỏ, còn quanh năm suốt tháng không thấy ánh mặt trời, nếu không có căn cứ trung chuyển thì thành Phi Điểu cũng là một nơi nghèo nàn.

Ánh mắt của Hạ Khoa Phu lấp lóe, nhàn nhạt nói:

- Ta vốn dĩ là người của vương quốc Huyền Vũ, trung thành với bệ hạ, sắp xếp sau đó thế nào thì đều nghe theo chỉ thị của bệ hạ.

Kim Phượng há miệng, trong lúc nhất thời không cách nào phản bác được.

Đúng vậy, thành Phi Điểu đã sớm quy thuận vương quốc Huyền Vũ, Hạ Khoa Phu có trở về thành Phi Điểu hay không cũng không còn quan trọng nữa.

Cô rơi vào trầm tư, kế tiếp mình nên đi nơi nào đây?

…………

Long Chủ nghe được đối thoại của Kim Phượng và Hạ Khoa Phu, đôi mắt rũ xuống rơi vào trầm tư.

Tình huống hiện tại của hắn cũng giống như Kim Phượng, Cốc Phi Long đã bị hủy diệt, sau khi chuyện Hư Tộc kết thúc thì hắn và tộc nhân Cốc Phi Long nên đi đâu?

Trong đầu Long Chủ hiện ra một ý niệm đã từng cân nhắc tới, đó chính là gia nhập vương quốc Huyền Vũ, trung thành với Mục Lương.

Hắn lại trực diện vấn đề này lần nữa, một là trở về Vùng Nước Mặn tìm kiếm một hòn đảo khác thành lập Cốc Phi Long một lần nữa, hai là ở lại vương quốc Huyền Vũ.

Long Chủ lại nhanh chóng nghĩ đến một vấn đề khác, tìm kiếm đảo nhỏ không có chủ lại thích hợp sinh sống ở Vùng Nước Mặn là chuyện không dễ dàng, trên đảo còn cần có tài nguyên nước ngọt mới được.

- Thật là nhức đầu mà…!

Hắn than thở một tiếng.

Tố Cẩm bình thản hỏi:

- Các hạ nghĩ thế nào?

Long Chủ suy nghĩ một chút, nói thật:

- Ta đang suy nghĩ, trải qua sau chuyện này, Cốc Phi Long nên đi nơi nào.

Tố Cẩm nói với giọng điệu bình tĩnh:

- Sau này còn sẽ có Cốc Phi Long sao?

Long Chủ há miệng, không cách nào phản bác lại cô.

- Đúng vậy, đảo cũng đã mất rồi.

Hắn thở dài một tiếng.

Tố Cẩm nhàn nhạt nói:

- Vương quốc Huyền Vũ là một nơi tốt đẹp đáng để định cư, đại lục cũ đã trở nên hoang vắng, dù cho sau này sẽ biến trở về dáng vẻ mười ngàn năm trước nhưng đây là chuyện không biết năm nào tháng nào.

Kim Phượng liếc nhìn cô ấy, trong lời nói của đối phương toàn là khuyên Long Chủ lưu lại, ai không biết còn tưởng rằng Tố Cẩm là người của vương quốc Huyền Vũ.

- Đúng vậy!

Long Chủ chậm rãi gật đầu, cải biến một mảnh đại lục không phải là chuyện dễ dàng, cần một thời gian rất dài để hoàn thành, nghĩ tới điều gì đó, quay đầu hỏi:

- Tố Cẩm các hạ, hiện tại thành Tấn Nguyên của các ngươi cũng là thành trống không, ngươi có muốn trở về không?

Ánh mắt của Tố Cẩm lưu chuyển, bình tĩnh nói:

- Ngươi cảm thấy dân chúng thành Tấn Nguyên sẽ muốn trở về sao?

- Không.

Long Chủ suy nghĩ một chút rồi đáp.

- Vậy thì ta trở về làm gì?

Tố Cẩm bình tĩnh hỏi thêm một câu.

Vốn dĩ cô không muốn làm người đứng đầu một thành, hiện tại dân chúng đều chuyển dời đến vương quốc Huyền Vũ, lại lấy trình độ sầm uất của nơi này, tin chắc sẽ không có bao nhiêu dân chúng nguyện ý trở về thành Tấn Nguyên, cô trở về trông chừng tòa thành không người rồi cô độc sống quãng đời còn lại sao?

Long Chủ gật đầu nhận đồng:

- Cũng đúng, có trở về hay không đều là việc râu ria.

Bạch Ngọc đứng cách đó không xa lộ ra ánh mắt u oán, tình huống hiện tại của thành Tấn Nguyên chắc khiến Tố Cẩm rất thoả mãn, vừa thoát khỏi vị trí thành chủ vừa có thể ở lại vương quốc Huyền Vũ.

- Ai~ Thành chủ đại nhân và Mục Lương sẽ có kết quả sao?

Bạch Ngọc âm thầm thở dài một hơi, không có thành Tấn Nguyên ngăn chặn, Tố Cẩm có thể tùy tâm sở dục.

Tố Cẩm cảm nhận được ánh mắt của Bạch Ngọc, quay đầu liếc nhìn cô một cái.

Bạch Ngọc cúi đầu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, im lặng không lên tiếng nữa.

Hạ Khoa Phu kinh ngạc nói:

- Tố Cẩm các hạ cũng muốn ở lại sao?

- Ai mà không thích vương quốc Huyền Vũ chứ?

Khóe môi của Tố Cẩm hơi cong lên.

- Cũng đúng.

Hạ Khoa Phu mỉm cười.

Suy nghĩ trong đầu Long Chủ xoay chuyển hàng trăm lần, đôi mắt dần dần sáng lên, trong lòng đã làm ra quyết định sau cùng, chờ khi nào giải quyết xong chuyện Hư Tộc, hắn muốn đi tìm Mục Lương bàn việc Cốc Phi Long gia nhập vương quốc Huyền Vũ.

Kim Phượng nghĩ tới điều gì đó, hỏi:

- Cứ như vậy, không phải đại lục cũ sẽ không có Nhân Loại sinh sống sao?

Đôi mắt đẹp của Tố Cẩm lấp lóe, nghe ra ý trong lời của Kim Phượng, cô ấy đã quyết định ở lại vương quốc Huyền Vũ?

Cô suy tư trong chốc lát, đáp:

- Không đến mức đó, nếu đã không có Hư Tộc, vẫn là sẽ có người nguyện ý trở về.

Là người đều sẽ có ý tưởng lá rụng về cội, chỉ khác nhau ở việc ý niệm này mạnh hay yếu mà thôi.

- Hơn nữa vương quốc Huyền Vũ chắc chắn sẽ không bỏ rơi đại lục cũ.

Hạ Khoa Phu trầm giọng nói thêm.

Bình Luận (0)
Comment