Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 405 - Chương 3051 - Thành Hôn Sao?

Chương 3051 - Thành Hôn Sao?
Chương 3051 - Thành Hôn Sao?

La Nạp Đức Phất Nhĩ bừng tỉnh nói:

- Hóa ra là như vậy, nơi đây rất nhiều người đều chờ bệ hạ xuất hiện, muốn bàn chuyện hợp tác.

- Nói chuyện hợp tác à, thế thì đàm luận với chị Hồ Tiên hoặc Phượng tỷ là được rồi.

Ngải Lỵ Na nói rồi hơi đưa cằm về một phía, ý bảo Hồ Tiên và Kim Phượng cách đó không xa.

Phượng tỷ là xưng hô của các cô gái đối với Kim Phượng, tuổi của cô ấy cũng đúng là có thể làm chị của các cô.

La Nạp Đức Phất Nhĩ nhìn về phía Kim Phượng, ánh mắt lão lóe lên vài cái rồi không nói gì thêm nữa.

Vưu Phi Nhi ghét bỏ xua tay nói:

- Được rồi, nếu ngươi không còn việc gì thì tránh qua một bên, ta muốn ăn.

La Nạp Đức Phất Nhĩ co giật khóe mắt, trong lòng nhắc nhở bản thân đừng tức giận, nghiêm mặt xoay người rời đi.

Vưu Phi Nhi bưng khay ăn, một ngụm một khối thịt chiên ăn vui đến quên cả trời đất, khóe miệng còn dính tương.

- Ăn từ từ thôi, đây là tiệc đứng, không phải bữa ăn cuối cùng, không ai giành với ngươi đâu.

Ngải Lỵ Na tức giận nhắc nhở.

- Nhưng tất cả đều ăn rất ngon nha.

Hai mắt của Vưu Phi Nhi sáng ngời.

Ngải Lỵ Na dịu dàng nói:

- Những thứ này mọi người đều ăn thường xuyên, chỉ có ngươi là suốt ngày ngâm mình trong Sở Nghiên Cứu, bảo ngươi đi ra ngoài một chút mà không chịu nghe, bỏ qua nhiều món ăn ngon như vậy.

- Đó là trước đây, hiện tại ta sẽ thỉnh thoảng đi ra ngoài.

Vưu Phi Nhi ngây thơ nói.

Hư Tộc đã bị giải quyết, như vậy những nghiên cứu về Hư Quỷ có thể tạm hoãn lại, không cần ngày đêm liều mạng giống như trước đây nữa.

Cô gái cột tóc hai chùm quyết định cho mình nghỉ ngơi một đoạn thời gian, chờ nghỉ ngơi đủ rồi lại vùi đầu vào trong nghiên cứu.

- Ngươi nghĩ thông suốt rồi à?

Ngải Lỵ Na khoác tay lên vai cô gái tóc vàng, giọng nói mang theo sự trêu đùa.

- Nghĩ thông suốt cái gì chứ, ta vẫn luôn rất thông thấu nha.

Vưu Phi Nhi nói với giọng điệu nghiêm túc.

Trước đây trong lòng cô mang theo cừu hận, thế tất nghiên cứu ra bí dược tiêu diệt Hư Quỷ, hiện tại Hư Tộc đã biến mất, cừu hận trong lòng cô tự nhiên nhẹ hơn không ít.

Ngải Lỵ Na vui mừng nói:

- Phải phải phải, như vậy rất tốt, ngươi đừng ở lì trong Sở Nghiên Cứu cả ngày như trước nữa, sẽ biến thành đồ ngốc đấy.

- Ngươi mới là đồ ngốc.

Vưu Phi Nhi trợn trắng mắt, nghĩ tới điều gì đó, nói sang chuyện khác:

- Sách mới của ngươi đâu, rất lâu không có thấy ngươi tìm ta khoe khoang sách mới.

Ngải Lỵ Na trợn trắng mắt, hất cằm lên nói:

- Sắp rồi, đợi thêm mấy ngày nữa thì ta viết tiếp, rất nhanh có thể xuất bản.

- Nhớ kỹ viết xong nhớ cho ta xem trước.

Trong mắt của Vưu Phi Nhi lộ ra vẻ mong đợi.

Ngải Lỵ Na ngạo nghễ nói:

- Vậy không được, ngươi bỏ tiền mua đi.

- Thế thì ta không đọc.

Vưu Phi Nhi bĩu môi, run vai một cái làm cho cánh tay của cô gái tóc hồng trượt xuống, sau đó bưng khay ngẩng đầu ưỡn ngực bỏ đi lấy thức ăn.

Ngải Lỵ Na dở khóc dở cười, than thở với Ny Cát Sa:

- Ta quen biết cô ấy nhiều năm như vậy, thế mà cô vẫn là dáng vẻ ấu trĩ kia.

- Ngươi cũng thế còn gì?!

Ny Cát Sa liếc nhìn cô gái tóc hồng.

- Cái gì chứ, còn lâu ta mới ấu trĩ nhé!

Ngải Lỵ Na yêu kiều rên một tiếng, lộ ra vẻ mặt ngươi nói bậy bạ.

Khóe môi của Ny Cát Sa hiện ra ý cười, nghĩ đến sinh hoạt trước đây ở thành Thánh Dương, lại nghĩ tới cuộc sống bây giờ, trong lòng dâng lên một tia ấm áp, cũng may thành chủ thành Thánh Dương đã chết, hết thảy đều biến thành quá khứ.

- Ny Cát Sa, ngươi muốn ăn thịt chiên không?

Vưu Phi Nhi đứng xa xa hỏi.

Ny Cát Sa cười đáp lại:

- Muốn một miếng, nhớ thêm cay!

- Ta cũng muốn một miếng!

Ngải Lỵ Na ồn ào đưa ra yêu cầu.

- Biết rồi, quỷ lười.

Vưu Phi Nhi ngây thơ lên tiếng, sau đó gắp ba miếng thịt chiên cho vào trong khay ăn.

……..

Khi sắc trời dần tối, Mục Lương mang theo Nguyệt Thấm Lan trở lại cung điện.

- Cộp cộp cộp ~~~

Tiểu Tử và nhóm tiểu hầu gái chạy tới nghênh đón, hơi khom gối hành lễ:

- Bệ hạ đã trở về.

- Ừm, đi chuẩn bị chút đồ ăn.

Mục Lương bình thản nói.

Nh và Nguyệt Thấm Lan đi đến mỗi toà Vệ Thành, quy hoạch xong tuyến tường trong vương quốc Huyền Vũ, chỉ chờ lúc rảnh rỗi bắt tay vào xây dựng.

Quốc lộ quy hoạch xong đều được thần văn Phổ Chi Pháp Tắc bao trùm, như vậy lúc Rùa Đen tiến hóa sẽ không tiến hành cải biến những khu vực này.

Tiểu Mật kinh ngạc hỏi:

- A, bệ hạ không đi Đại Hội Trường tham gia yến hội sao?

- Không đi, có Hồ Tiên ở đó rồi, sẽ không xảy ra chuyện đâu.

Mục Lương ôn hòa đáp.

Anh bắt đầu trao quyền lực cho cấp dưới, không cần chuyện gì cũng phải ra mặt giải quyết, phải từ từ đi vào phía sau màn.

- Vâng ạ.

Tiểu Mật ngoan ngoãn gật đầu, xoay người đi phòng bếp chuẩn bị thức ăn.

- Ta đi tắm một chút.

Nguyệt Thấm Lan gỡ xuống trâm cài tóc, mái tóc dài màu xanh nước biển ngoan ngoãn xõa xuống.

- Ta đi chuẩn bị nước tắm.

Tiểu Tử đáp một tiếng, vội vã đi tới Thiên Điện của cô gái ưu nhã.

Mục Lương khẽ cười một tiếng, ôn hòa nói:

- Tất cả mọi người đều thích cung điện ở tầng tám Trung Ương, cung điện mới trên cây không ai chịu vào ở.

Ban đầu anh xây một tòa cung điện mới trên cành cây Trà Thụ Sinh Mệnh, trên đó còn có sân trượt băng, sân trượt tuyết, hồ bơi, sân huấn luyện v.v… nhưng mà chỉ khi nào các cô gái rảnh rỗi thì mới đi đến những chỗ này thả lỏng một chút.

- Ta lại không biết bay, đi từ trên xuống dưới quá phiền toái, vẫn là ở đây thoải mái nhất.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã mở miệng, nghĩ tới điều gì đó, bổ sung thêm một câu:

- Phần lớn thời gian ngươi đều ở thư phòng, mặt trên trống trải, ta ở một mình sợ hãi!

- ....

Đáy mắt của Mục Lương có ý cười, cường giả cấp 8 lại sợ những thứ này, gạt quỷ hả?

Anh không có vạch trần, ôn hòa nói:

- Vậy cứ ở chỗ này đi.

Nguyệt Thấm Lan cười tươi như hoa, đôi mắt chớp chớp nhìn Mục Lương, sau đó xoay người lắc eo nhỏ đi về phía Thiên Điện.

Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, cô ấy là đang vứt mị nhãn hay đang ám chỉ cái gì?

Không lâu sau đó, Nguyệt Thấm Lan nằm vào trong bồn tắm tại Thiên Điện, cơ thể bị nước ấm bao phủ.

- Phù ~~~

Nguyệt Thấm Lan thở dài một hơi, nước tắm có bỏ thêm tinh chất chiết xuất từ lá cây Trà Thụ Sinh Mệnh, cái này có rất nhiều chỗ tốt đối với cơ thể, có thể cấp tốc hóa giải mệt nhọc.

- Đại nhân, cần ta kì lưng không?

Tiểu Tử hỏi ở bên ngoài phòng tắm.

- Không cần.

Nguyệt Thấm Lan lười biếng lên tiếng.

Cô hơi rũ mắt xuống, trong đầu hiện lên gương mặt của Mục Lương, lại nhớ tới lời nói của anh ở trong thư phòng.

- Thành hôn sao….?

Nguyệt Thấm Lan nhẹ giọng lẩm bẩm.

Cô nhớ kỹ lời Mục Lương từng nói, chờ chiến tranh với Hư Tộc kết thúc, cần một chuyện vui mừng để giảm bớt đau khổ do chiến tranh mang tới, mà chuyện vui này chính là đại hôn của quốc vương.

Bình Luận (0)
Comment