- Cộp cộp cộp ~~~
Sau khi đám người Mục Lương rời đi, những người khác mới lần lượt tiến lên tế bái, chẳng mấy chốc dưới bia đá đã tràn đầy hoa tươi.
Vương quốc Huyền Vũ tôn sùng tế tự không khói, cho nên thay thế bằng hoa tươi và trái cây mới mẻ.
- Ông ~~~
Phi thuyền vận chuyển bay lên trời, rời đi lăng viên liệt sĩ dưới sự hộ tống của hộ vệ Trung Ương.
- Thấm Lan, lấy thời gian năm ngày trước là ngày tưởng niệm hàng năm, toàn quốc nghỉ ba ngày.
Mục Lương đột nhiên cất tiếng.
Năm ngày trước là thời gian vương quốc Huyền Vũ kết thúc chiến tranh với Hư Tộc.
- Vâng.
Trong lòng Nguyệt Thấm Lan khẽ nhúc nhích, lấy ra sổ tay ghi lại lời nói của Mục Lương.
Anh tiếp tục nói:
- Vào ngày tưởng niệm hàng năm, quốc vương sẽ tới lăng viên liệt sĩ tiến hành tế điện.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:
- Ta hiểu được, sau này mỗi năm đến ba ngày này ta đều để trống cho người.
- Ừm, đồng thời mỗi năm đến dịp này phải đi đưa lễ an ủi cho người nhà các liệt sĩ.
Mục Lương tiếp tục nói, nhìn về phía cô gái ưu nhã, nhắc nhở:
- Ngày thường cũng đừng quên chiếu cố và thăm hỏi các thân nhân của liệt sĩ, miễn cho bị người khác bắt nạt.
- Ừm, ta nhớ kỹ rồi.
Nguyệt Thấm Lan đáp với giọng điệu nghiêm túc.
Rất nhiều binh sĩ đều là con một trong nhà, bây giờ bọn hắn chết trên chiến trường, quốc gia có nghĩa vụ chăm sóc người nhà của bọn hắn.
Hồ Tiên đề nghị:
- Có thể xây thêm vài viện dưỡng lão, giải quyết nỗi lo của các binh lính.
Trong mắt của Mục Lương lộ ra tia khen ngợi, gật đầu nói:
- Ừm, nếu người nhà của binh lính hành động bất tiện thì có thể đưa đi viện dưỡng lão, quốc gia sẽ chăm sóc miễn phí.
- Còn nữa, tiền chữa bệnh của các binh sĩ tàn tật sẽ do quốc gia chi trả toàn bộ, lắp đặt chi giả cũng là miễn phí.
Ánh mắt của anh lóe lên, tận lực suy nghĩ toàn diện.
- Còn có vấn đề nghề nghiệp sau này của binh lính tàn tật.
Nguyệt Thấm Lan bổ sung điều mà Mục Lương muốn nói.
- Đúng vậy.
Mục Lương cười một tiếng.
Khóe môi của Nguyệt Thấm Lan cong lên, nhẹ nhàng nói:
- Yên tâm đi, những thứ này ta đã có suy tính rồi.
- Ừ, ngươi làm việc thì ta rất yên tâm.
Mục Lương buồn cười đáp.
- Mục Lương, ngươi đối xử với nhóm binh lính thật tốt.
Nguyệt Phi Nhan cảm thán từ trong thâm tâm.
Mục Lương nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Bọn hắn hy sinh vì vương quốc Huyền Vũ, ta làm những thứ này chẳng thấm vào đâu cả.
- Đúng vậy, ngươi nói không sai.
Các cô gái gật đầu thật mạnh, đồng ý lời nói của Mục Lương.
……….
Bên trong Đại Hội Trường, Chủ Thành.
Vưu Phi Nhi bưng khay ăn, một đôi đuôi ngựa màu vàng kim lay động qua lại mỗi khi cất bước, đôi mắt màu vàng óng dừng ở trên từng cái xe đẩy.
Yến tiệc ăn mừng lần này vẫn giống như các yến hội trước đây, đều là lấy hình thức tự giúp mình (buffet), muốn ăn cái gì thì bản thân đi lấy, hoặc làm nhân viên phục vụ hỗ trợ lấy món mình muốn.
Ở bên trong Đại Hội Trường, có cả thảy trên trăm chiếc xe đẩy lớn nhỏ, mỗi chiếc xe đẩy đều xào nấu thức ăn khác nhau, nhưng có thể khẳng định đầy đủ sắc hương vị.
Người tham gia Yến tiệc ăn mừng lần lượt tiến vào Đại Hội Trường, sau khi đến vị trí ngồi của mình thì cầm khay đi kiếm món ăn ngon.
Người tới nơi này đều có tâm tư khác nhau, có người chỉ đơn giản là tới ăn uống, có người lại là nhân cơ hội nghĩ kết giao bạn bè.
Vưu Phi Nhi chính là nhóm người tới ăn uống, đi cùng nàng còn có đám người Tố Cẩm.
- Mục Lương thật sự không tới sao?
Cô quay đầu nhìn về phía Ngải Lỵ Na.
- Ừm, ngài ấ còn rất nhiều chuyện phải làm.
Ngải Lỵ Na gật đầu một cái, nghĩ tới điều gì đó, lại bổ sung:
- Nhưng cũng không nhất định, có lẽ ngài ấy sẽ đến lộ mặt một chút rồi lại đi.
Sau khi trở về từ lăng viên liệt sĩ, Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan rời khỏi cung điện, đầu tiên là đi thăm nhóm thương binh sĩ, sau đó đi sửa chữa đường xá, quy hoạch "quốc lộ" mới, làm cho giao thông giữa mỗi toà Vệ Thành mau chóng khôi phục.
- Được rồi.
Vưu Phi Nhi bĩu môi, nhỏ giọng thầm thì một câu rồi cầm khay tiếp tục đi tìm thức ăn.
Ngải Lỵ Na và Ngôn Băng liếc nhìn nhau rồi cười lắc đầu.
- Cộp cộp cộp ~~~
Tiếng bước chân truyền đến, La Nạp Đức Phất Nhĩ đi tới đứng trước mặt cô gái tóc vàng.
Vưu Phi Nhi ngước mắt nhìn lên, ánh mắt rơi vào trên mặt lão giả, tức giận nói:
- Lão đầu khó ưa kia, đừng cản đường của ta.
La Nạp Đức Phất Nhĩ co giật khóe miệng, dù gì bản thân cũng là tổng hội trưởng Hiệp Hội Ma Pháp Sư, thế mà lại bị gọi là lão đầu khó ưa, thật là rất mất mặt.
Nhưng lão vừa nghĩ tới thân phận của cô gái cột tóc hai chùm, lại đè xuống sự không vui trong lòng, an ủi mình đừng so đo với con trẻ.
- Ta tới tìm ngươi là muốn ma dược khôi phục ma lực.
La Nạp Đức Phất Nhĩ cố gắng làm cho giọng của mình hòa ái dễ gần hết mức có thể.
Đôi mắt màu vàng óng của Vưu Phi Nhi lưu chuyển, hồ nghi hỏi:
- Mục Lương đáp ứng rồi à?
- Đương nhiên, hiện tại ta cũng giống như ngươi, đều làm việc cho vương quốc Huyền Vũ.
La Nạp Đức Phất Nhĩ nâng cằm lên, vì thế lão còn lấy một tên mới cho mình, La Nạp Đức Phất Nhĩ.
Cái miệng nhỏ nhắn của Vưu Phi Nhi mấp máy, nói thầm:
- Mục Lương sẽ không bị lừa chứ?
- ....
Khóe mắt của La Nạp Đức Phất Nhĩ giật một cái, quyết định làm lơ lời nói của cô gái tóc vàng.
- Cho ngươi.
Không đợi lão nói thêm gì nữa, Vưu Phi Nhi lấy ra một bình lưu ly từ bên trong ma cụ không gian tùy thân, sau đó ném cho tổng hội trưởng Hiệp Hội Ma Pháp Sư.
La Nạp Đức Phất Nhĩ vội vã tiếp được, nhịp tim không khỏi tăng nhanh hơn rất nhiều, quý trọng cất bình thuốc.
Hiện tại, lão không cần dùng ma dược khôi phục ma lực, trong đầu còn có rất nhiều kiến thức liên quan tới ma pháp hệ Ánh Sáng mà Mục Lương truyền cho cần thời gian để cảm ngộ.
Chờ hoàn toàn hiểu được tri thức trong đầu, thực lực của lão có thể cao hơn một tầng.
- Chỉ có một bình thôi sao?
La Nạp Đức Phất Nhĩ không khỏi hỏi.
Vưu Phi Nhi hỏi ngược lại:
- Nếu không thì thế nào, Mục Lương có nói một tháng cho ngươi nhiều bình à?
- ...
La Nạp Đức Phất Nhĩ co giật khóe miệng, đúng là Mục Lương không có nói một tháng sẽ cho lão bao nhiêu ma dược.
Vưu Phi Nhi nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Đối với ngươi mà nói, một tháng một bình chắc đủ dùng rồi, nếu như muốn nhiều hơn, vậy ngươi phải bảo Mục Lương nói với ta.
- Được rồi.
La Nạp Đức Phất Nhĩ tiếc nuối lên tiếng, trong lòng cũng hiểu rõ lời của thiếu nữ không có vấn đề.
Lão quét nhìn đám người Ngải Lỵ Na ở phía sau, không thấy được bóng dáng của Mục Lương, tò mò hỏi:
- Bệ hạ không tới sao?
Ngải Lỵ Na thanh thúy đáp:
- Bệ hạ còn có rất nhiều việc phải làm, có tới hay không thì chúng ta cũng không biết được.