Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 403 - Chương 3049 - Treo Cờ Rũ! Kính Tiễn Tất Cả Anh Hùng Liệt Sĩ.

Chương 3049 - Treo Cờ Rũ! Kính Tiễn Tất Cả Anh Hùng Liệt Sĩ.
Chương 3049 - Treo Cờ Rũ! Kính Tiễn Tất Cả Anh Hùng Liệt Sĩ.

Lần này, ra ngoài có bốn tiểu hầu gái đi theo, phụ trách các loại việc vặt.

- Ta thấy rồi, thật là một khối bia đá cao ngất.

Nguyệt Phi Nhan kinh ngạc nói.

Đám người ghé mắt nhìn qua, ánh mắt xuyên qua cửa sổ lưu ly rơi vào bên trên mặt đất, bia đá cao ngất đứng sừng sững ở bình nguyên, phạm vi xung quanh không có một ngọn núi nào.

- Đi xuống thôi.

Mục Lương bình tĩnh nói.

- Vâng.

Diêu Nhi đáp một tiếng, khống chế phi thuyền vận chuyển bắt đầu hạ độ cao, rơi vào trên quảng trường bên ngoài lăng viên liệt sĩ.

Lúc này, trên quảng trường có rất nhiều xe thú đang đậu, không ít người tụ tập ở bên ngoài lăng viên liệt sĩ, nhìn chăm chú vào phi thuyền vận chuyển hạ xuống.

- Mục Lương tới.

Ôn Sa nhẹ giọng mở miệng, bên cạnh là đám người Tân Tây.

Trải qua đại chiến năm ngày trước, Nữ Vương Người Rắn đã quen thuộc với đám người Tân Tây và Trinh Hoán.

- Bệ hạ thật là, lần nào cũng đến vừa đúng giờ.

Già Lạc nói không chút để ý.

Cô nhìn những người khác trên quảng trường, quốc vương các quốc gia ở vương quốc Huyền Vũ đều đã tới.

- Lâu rồi sẽ quen thôi.

Tân Tây hờ hững đáp.

- Ông ~~~

Cửa khoang phi thuyền vận chuyển từ từ mở ra, Mục Lương và các cô gái lần lượt bước ra, hấp dẫn tầm mắt của mọi người.

………

- Bệ hạ vạn an!

Mục Lương vừa mới xuất hiện, binh sĩ canh giữ tại lăng viên liệt sĩ lập tức giơ tay nghiêm chào, tất cả đều lộ ra ánh mắt sùng bái và kính ngưỡng.

Ánh mắt của quốc vương Hải Đinh thâm trầm, nhìn chăm chú vào Mục Lương rồi thấp giọng tự lẩm bẩm:

- Hắn lại mạnh hơn rồi…

Chỉ mới mấy ngày không thấy, Mục Lương trong mắt hắn đã trở nên càng thêm sâu không lường được, cho người ta một loại cảm giác sự tồn tại chỉ có thể kính ngưỡng.

Tô Lâm Y Tư bình tĩnh nói:

- Ngài ấy xứng đáng với danh xưng cường giả mạnh nhất Nhân tộc.

Người xung quanh im lặng, trong lòng đều nhận đồng lời nói của Tô Lâm Y Tư, Mục Lương mạnh mẽ là việc mà mọi người quá rõ ràng.

- Cộp cộp cộp ~~~

Mục Lương đi ra phi thuyền vận chuyển, ánh mắt đảo qua mọi người tại đây, thấy tất cả đều mặc trang phục trắng đen, trong lòng rất hài lòng, ít nhất là người tới đây thể hiện đủ tôn trọng với những người đã mất.

- Để các vị đợi lâu rồi.

Anh bình thản lên tiếng.

- Mục Lương các hạ nói đùa, chúng ta cũng là vừa tới thôi.

Có người nịnh nọt.

- Đúng vậy, chúng ta cũng vừa mới tới.

Không ít người lên tiếng phụ họa.

Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, gật đầu chào hỏi với người quen, sau đó cất bước đi vào lăng viên liệt sĩ dưới sự bảo vệ của nhóm hộ vệ Trung Ương.

- Cộp cộp cộp ~~~

Những người khác cất bước đuổi theo, cùng nhau vào bên trong lăng viên liệt sĩ, hàng loạt bia đá làm đau đớn tâm thần của mọi người.

Trên mỗi tấm bia đó đều được khắc tên, phía sau bia có một gốc cây xanh, cho người ta một loại cảm giác trang nghiêm.

Giọng nói ưu nhã của Nguyệt Thấm Lan vang lên:

- Dưới tấm bia đá có tro cốt của người chết, những ai không tìm được thi thể thì sẽ thay thế bằng quần áo.

- Người được mai táng ở chỗ này phần lớn đều là binh sĩ vương quốc Huyền Vũ, còn có một bộ phận là các cường giả đến từ mỗi đại vương quốc.

- Nếu như bạn bè và người thân của bọn hắn muốn làm cho người chết "lá rụng về cội" thì có thể đi Cục Quản Lý tiến hành đăng ký, sau đó lấy đi di vật và tro cốt.

Mục Lương nhìn chăm chú vào tất cả bia đá, tâm trạng cũng có chút trầm trọng, nơi này là do đích thân hắn xây dựng.

- Mấy giờ rồi?

Anh nhẹ giọng hỏi.

- Bệ hạ, kém năm phút là chín giờ.

Hồ Tiên nhẹ giọng đáp.

Mục Lương trầm mặc một lúc, gằn từng chữ:

- Gõ chuông, treo cờ rủ.

- Vâng.

Ly Nguyệt đáp một tiếng, đích thân đi kéo quốc kỳ bên ngoài lăng viên liệt sĩ xuống phân nửa.

Cùng lúc đó, mỗi toà Vệ Thành, Thành Buôn Bán, thôn trấn và phi thuyền vận chuyển thu được chỉ lệnh cũng bắt đầu treo cờ rủ.

Không chỉ riêng vương quốc Huyền Vũ, mỗi toà Thành Buôn Bán ở đại lục mới cũng treo cờ rủ, sau đó tiếng chuông vang vọng khắp đường phố.

- Đông đông đông ~~~

Bên trong vương quốc Huyền Vũ, tất cả Chuông Huyền Vũ đều bị gõ, tiếng chuông vang dội mà dài lâu, từng tiếng giống như đang kính tiễn Anh Linh.

- Tưởng nhớ.

Giọng nói bình tĩnh của Mục Lương vang lên, truyền khắp bên tai tất cả mọi người.

Lời nói của hắn cũng thông qua linh khí phát sóng truyền ra ngoài, vang vọng ở đại lục mới.

Mục Lương giơ một tay đè lên ngực, khom lưng cúi đầu.

- Hoa lạp lạp ~~~

Tất cả mọi người đều khom lưng cúi đầu tại chỗ, bầu không khí trở nên nặng nề và bi thương.

- Đông đông đông ~~~

Tiếng chuông vẫn còn vang vọng, nó sẽ duy trì liên tục đến khi nghi thức truy điệu kết thúc.

Cảnh tượng này thông qua linh khí phát sóng truyền đến màn hình phát sóng chung ở các đại vương quốc, không ít người đều cúi đầu ai điếu.

Tất cả dân chúng đều ngừng động tác trên tay, hướng về phía lăng viên liệt sĩ cúi đầu tưởng nhớ.

Năm phút đồng hồ trôi qua, tiếng chuông dừng lại, chỉ còn lại có dư âm lượn lờ ở trên không.

Mục Lương ngẩng đầu nhìn về phía bia đá cao ngất, giọng nói nghiêm túc:

- Thế nhân sẽ cảm kích sự trả giá của các ngươi, các ngươi sẽ được toàn bộ thế nhân ghi khắc trong lòng, tên của các ngươi sẽ lưu danh trăm thế….

Đây là văn truy điệu do đích thân anh chân tình thực lòng viết ra.

- Thế nhân đều sẽ ghi khắc các ngươi.

Tô Lâm Y Tư nhẹ giọng lẩm bẩm.

Mục Lương nói với giọng điệu nghiêm túc:

- Nhóm liệt sĩ vương quốc Huyền Vũ, quốc gia sẽ thay các ngươi chăm sóc người nhà thật tốt.

Chỉ có người của vương quốc Huyền Vũ mới là liệt sĩ trong lời nói của hắn, trong đó bao gồm Hải Lục Không tam quân binh sĩ, Bộ Đội Đặc Chủng U Linh, Tuần Cảnh Vệ v.v..

- Vù vù vù ~~~

Mục Lương vừa dứt lời, phạm vi xung quanh nổi lên một luồng gió mát lạnh rồi thổi qua từng hàng bia đá và cây xanh, không mang đi bất kỳ một chiếc lá nào, cuối cùng cơn gió này tiêu tan ở không trung.

- Kính tiễn tất cả anh hùng liệt sĩ.

Anh cao giọng hô.

- Kính tiễn tất cả anh hùng liệt sĩ!

Mọi người đồng thanh hô.

Mục Lương đứng thẳng, xoay lại nhìn về phía đám người, bình thản nói:

- Lễ truy điệu kết thúc, buổi tối có yến tiệc ăn mừng thắng lợi, mong các vị đừng đến trễ.

- Được rồi.

- Mục Lương bệ hạ yên tâm, chúng ta sẽ không đến trễ.

- Chúng ta nhất định sẽ đúng giờ!

Người ở chỗ này đều rối rít lên tiếng tỏ thái độ, trong giọng nói tràn đầy kính ý và nịnh nọt.

Sắc mặt của Mục Lương nhàn nhạt, đặt bó hoa mà tiểu hầu gái chuẩn bị ở dưới tấm bia, cúi đầu ba cái về phía bia đá sau đó xoay người rời đi.

Đám người Hồ Tiên và Nguyệt Thấm Lan lần lượt tiến lên, buông xuống từng bó hoa tươi, học động tác của Mục Lương, cúi đầu về phía bia đá ba lần rồi mới rời đi.

Bình Luận (0)
Comment