- Đông đông đông ~~~
Tiếng chuông du dương vang lên, báo hiệu một ngày mới bắt đầu trên vương quốc Huyền Vũ.
Bên trong cung điện tại tầng tám khu vực Trung Ương, Ngải Lỵ Na và những người khác đang thay quần áo, chuẩn bị đi lăng viên liệt sĩ tham gia lễ truy điệu.
- Tiểu thư Ngải Lỵ Na, như vậy được chứ?
Vân Hân thắt Phi Phong Thuẫn U Linh ở trên người Ngải Lỵ Na, mặt màu đen hướng ra ngoài, đồng thời che khuất khôi giáp U Linh màu sắc rực rỡ, như vậy sẽ không thất lễ khi đến lễ truy điệu.
- Ừm, như vậy được rồi.
Ngải Lỵ Na run lên Phi Phong Thuẫn U Linh, xác định sẽ không rơi mới gật đầu đáp.
Ly Nguyệt và những người khác cũng ăn mặc chỉnh tề, trang phục thống nhất là màu đen trắng.
Hôm nay là lễ truy điệu, toàn bộ người tham dự đều chỉ được phép mặc quần áo màu trắng đen.
Ngôn Băng nhẹ giọng hỏi:
- Mục Lương đâu rồi, ngài ấy chuẩn bị xong chưa?
- Chắc chưa xong, Tiểu Mật đi hỗ trợ rồi ạ.
Tiểu Tử thanh thúy đáp.
- Cộp cộp cộp ~~~
Hồ Tiên và Tố Cẩm đi vào chính sảnh, hai người đều đổi một thân váy dài màu đen, tóc cũng búi gọn ở sau ót, cố định lại bằng một cây trâm gỗ.
- Mọi người đã chuẩn bị xong chưa?
Hồ Tiên quyến rũ hỏi.
Ngải Lỵ Na thanh thúy trả lời:
- Chúng ta đã sẵn sàng, chỉ còn chờ Mục Lương và chị Thấm Lan thôi.
- Ta đi xem bọn họ.
Hồ Tiên nghe vậy chuyển bước đi về phía thư phòng.
Ánh mắt của Tố Cẩm lóe lên, cất bước đuổi theo.
Trong thư phòng, Mục Lương giơ hai tay ngang vai, Tiểu Mật đang giúp cột chắc đai lưng, sửa sang lại vạt áo.
Hôm nay, anh mặc áo bào màu đen, mặt trên có từng đạo văn lộ màu xám lạnh, thoạt nhìn vừa điệu thấp lại không mất vẻ cao quý.
Mái tóc dài vốn dĩ để xoã tung sau lưng cũng bị buộc lên, dùng một cây trâm cố định lại.
Tiểu Mật ngoan ngoãn hỏi:
- Bệ hạ, có cần đội vương miện không?
- Không cần, trường hợp này không thích hợp.
Mục Lương bình thản đáp.
Nếu như anh đội vương miện tham dự lễ truy điệu thì sẽ vô cùng nổi bật, đến lúc đó chắc chắn bị người khác lên án, phải biết rằng các loại điều lệ trong lễ truy điệu là do anh lập ra.
- Vâng ạ.
Tiểu Mật ngây thơ gật đầu.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:
- Ngươi như vậy cũng rất đẹp mắt.
Hôm nay, cô mặc một bộ váy dài màu đen, tóc búi hờ ở sau cổ, cho người ta một loại cảm giác lười biếng lại lưu loát.
- Đại nhân Thấm Lan cũng rất đẹp mắt.
Tiểu Mật khen ngợi.
- Cái miệng thật ngọt.
Nguyệt Thấm Lan vươn tay xoa xoa đầu tiểu hầu gái.
- Mọi người đã chuẩn bị xong chưa?
Giọng nói quyến rũ vang lên, Hồ Tiên và Tố Cẩm đi vào thư phòng.
Mục Lương ngước mắt nhìn lại, đáy mắt hiện lên một tia kinh diễm, Hồ Tiên và Tố Cẩm rất xinh đẹp, giống như tiên nữ lưu lạc phàm trần.
- Được rồi, lên đường đi.
Khóe môi của hắn hơi cong lên.
Tố Cẩm nhìn về phía Mục Lương, đáy mắt gợn sóng, môi hồng khẽ nhúc nhích nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
- Đi thôi.
Hồ Tiên đi tới ôm cánh tay của Mục Lương một cách tự nhiên.
Đám người đi ra ngoài, trên quảng trường cung điện có một chiếc phi thuyền vận chuyển cỡ nhỏ đang đậu, nhóm hộ vệ Trung Ương khoác Phi Phong Thuẫn U Linh đứng thành hai hàng, bên cạnh là nhóm Ong Thợ đang an tĩnh chỉnh sửa cánh của mình.
- Lên đường thôi.
Mục Lương đi vào trong phi thuyền vận chuyển.
Ly Nguyệt và những người khác lần lượt bước vào, hộ vệ Trung Ương cũng ngồi lên Ong Thợ, điều khiển trục quay của Yên Bay, làm cho Ong Thợ cất cánh theo phi thuyền vận chuyển.
- Ông ~~~
Tốc độ của phi thuyền vận chuyển rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã bay ra khỏi phạm vi Chủ Thành, hướng về phía lăng viên liệt sĩ mới.
Trên không trung, Ngải Lỵ Na ngồi ở cạnh cửa sổ, nhìn chăm chú vào mặt đất biến dạng cực lớn, từng ngọn núi cao đứng sừng sững.
- Thật nhiều ngọn núi.
Cô lên tiếng thán phục.
- Ngọn núi bên kia hình như chỉ toàn là đá.
Ny Cát Sa kinh ngạc thốt lên.
Cuối tầm mắt của cô xuất hiện một ngọn núi cao, toàn thân màu đen đậm, bên trên không hề có một bụi lục thực.
- Đó là núi khoáng thạch.
Mục Lương gật đầu nói.
- Khoáng thạch gì vậy?
Nguyệt Phi Nhan tò mò hỏi.
Mục Lương bình thản đáp:
- Tro sắt đá, không tính là mỏ hiếm, có thể dùng làm vật bày trí không tệ, sau này có thể khai phá nơi đây thành khu ngắm cảnh.
Tro sắt đá là một loại khoáng thạch thường gặp, thuộc về một loại mỏ sắt.
- Khai phá khu ngắm cảnh à?
Nguyệt Thấm Lan và Hồ Tiên liếc nhau, hiểu rõ Mục Lương lại nghĩ tới biện pháp kiếm tiền mới.
- Ừm, tối nay rảnh rỗi lại bàn kỹ hơn.
Mục Lương nhàn nhạt nói.
- Được.
Nguyệt Thấm Lan đáp một tiếng.
Hi Bối Kỳ ngây thơ nói:
- Núi thì có rất nhiều, nhưng mà đa số đều là trụi lủi.
Mục Lương nói không chút để ý:
- Không sao đâu, chờ Linh Nhi tỉnh lại thì nơi đây sẽ được lục thực bao phủ.
Linh Nhi là Tinh Linh Sinh Mệnh, dựa vào Trà Thụ Sinh Mệnh phóng thích Lĩnh Vực Sinh Mệnh, chỉ cần một thời gian là có thể làm cho lục thực bao trùm toàn bộ vương quốc.
Hồ Tiên quan tâm hỏi:
- Cũng đúng, nhưng hiện tại Linh Nhi thế nào rồi?
- Cô bé còn đang ngủ say, chừng vài ngày nữa mới tỉnh lại.
Mục Lương ôn hòa trả lời.
Linh Nhi đã tiêu hao rất nhiều năng lượng trong chiến tranh, cần thời gian để khôi phục lại.
- Nhiều núi như vậy, xem ra phải tu sửa lại đường sắt rồi.
Nguyệt Thấm Lan cảm thán.
- Từ từ rồi sẽ đến thôi, hiện tại chúng ta không lo thiếu người.
Mục Lương ôn hòa nói.
Dân chúng thành Tấn Nguyên và thành Phượng đều ở lại, không lo xây dựng đường sắt không có người làm.
Huống chi không chỉ riêng hai tòa đại thành này, trước khi khai chiến với Hư Tộc, người di chuyển từ các đại thành và bộ lạc đến vương quốc Huyền Vũ đã có mấy trăm ngàn.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:
- Cũng đúng, những người ở khu an trí tạm thời sẽ rất cần công việc này.
- Mục Lương, dân chúng thành Phi Điểu cũng không trở về sao?
Ngải Lỵ Na dịu dàng hỏi.
- Rừng Vạn Khô không thích hợp nhân loại sinh sống, trở về nhìn bão cát bay đầy trời sống qua ngày sao?
Mục Lương mỉm cười, sau đó nói thêm một câu:
- Đương nhiên, nếu có người muốn trở về ta cũng có thể thỏa mãn bọn hắn.
- Phỏng chừng sẽ rất ít.
Đôi mắt hồng nhạt của Ngải Lỵ Na chớp chớp.
Ly Nguyệt lạnh nhạt lên tiếng:
- Loại địa phương như Rừng Vạn Khô dùng để luyện binh cũng không tệ lắm, nhưng để sinh hoạt lâu dài thì không nên.
- Luyện binh à....?
Mục Lương nghe vậy đôi mắt hơi sáng lên.
- Ngươi có ý tưởng gì à?
Ly Nguyệt nhìn về phía nam nhân.
Mục Lương mỉm cười:
- Ừm, nhưng không vội, làm xong những chuyện trước mắt rồi nhắc lại cũng không muộn.
- Vâng.
Ly Nguyệt như suy nghĩ gì đó rồi gật đầu.
- Vù vù vù ~~~
- Bệ hạ, sắp đến nơi rồi.
Trong buồng lái truyền ra giọng nói của Diêu Nhi.