Trong đầu của Mục Lương có rất nhiều suy nghĩ, cầm bút lên nhanh chóng ghi chép trên giấy, chờ sau khi Rùa Đen kết thúc tiến hóa thì lại bắt tay vào thực hiện từng cái một.
- Cộc cộc cộc ~~~
Cửa thư phòng bị gõ vang, giọng nói ưu nhã vang lên.
- Mục Lương, ta vào được chứ?
Nguyệt Thấm Lan lên tiếng xin chỉ thị.
Mục Lương đáp mà không ngẩng đầu:
- Vào đi.
- Cọt kẹt ~~~
Cửa thư phòng bị đẩy ra.
Nguyệt Thấm Lan với mái tóc dài màu xanh nước biển xoã tung bước vào phòng, trong tay còn cầm một xấp giấy.
Mục Lương nhẹ nhàng vung tay lên, bản đồ cát bay lên rồi đáp xuống trên bàn bên cạnh.
- Có chuyện gì vậy?
Anh ngước mắt nhìn về phía cô gái ưu nhã, đôi mắt thâm thúy trở nên hiền hòa.
- Đây là danh sách đã được chỉnh sửa lại, ngươi xem một chút.
Nguyệt Thấm Lan nói xong thì đưa văn kiện trong tay tới trước.
Mục Lương nhìn thoáng qua xấp giấy trong tay, đây là một phần danh sách những thế lực chưa tham dự chiến tranh đối kháng Hư Tộc.
Trong danh sách này có gần hai trăm thế lực từ lớn đến nhỏ, trong đó bao gồm năm mươi lăm vương quốc.
Mục Lương nhẹ giọng mở miệng:
- Lần này, tiền trợ cấp tử vong và tiền khen thưởng nhân viên sẽ được trưng thu từ những thế lực trong phần danh sách này.
- Chúng ta nên thu bao nhiêu?
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã hỏi.
Mục Lương hỏi ngược lại:
- Lần này, vương quốc chúng ta tổn thất lớn bao nhiêu?
Nguyệt Thấm Lan đáp với giọng điệu nghiêm túc:
- Tính tổng toàn bộ tiền trợ cấp tử vong, tiền khen thưởng, chi phí điều dưỡng thương binh, đại khái gần sáu mươi tỷ đồng Huyền Vũ.
Mục Lương nhẹ nhàng gõ ngón tay lên mặt bàn, buông danh sách nói:
- Vậy lấy chẵn một trăm tỷ đồng Huyền Vũ đi, sau đó quy đổi thành tinh thạch ma thú rồi chia đều đến các đại thế lực.
Môi đỏ mọng của Nguyệt Thấm Lan khẽ nhếch lên, hỏi:
- Một trăm tỷ liệu có nhiều lắm không?
- Không đâu, ta còn cảm thấy quá ít.
Đáy mắt của Mục Lương hiện lên một tia lạnh lẽo.
Nguyệt Thấm Lan chớp đôi mắt đẹp, chậm rãi gật đầu nói:
- Ừm, vậy thì một trăm tỷ đi.
Vương quốc Huyền Vũ chỉ cần một trăm tỷ, vẫn chưa tính tới những vương quốc và thế lực tham chiến khác.
- Xem ra lần này bọn hắn phải “xuất máu” lớn rồi.
Khóe môi của cô hơi cong lên, không hề có chút đồng tình đám người kia.
- Dù sao thì cũng phải khiến bọn hắn nhớ lâu một chút, có một số việc là không thể chạy khỏi.
Mục Lương nói với giọng lạnh nhạt.
Nguyệt Thấm Lan thanh thúy nói:
- Nếu như bọn hắn không muốn chi trả khoản tiền trợ cấp này thì còn phải nhờ ngươi đi một chuyến.
Mục Lương nói một cách ẩn ý:
- Không cần phải phiền toái như vậy, bảo người ở Phường Công nghiệp Quân Sự nỗ lực một chút, chuỗi vũ khí Thẩm Phán phải mau chóng khôi phục sản xuất.
Nguyệt Thấm Lan ngạc nhiên giương môi đỏ mọng, Mục Lương tính toán nếu thế lực nào không đáp ứng bỏ tiền thì sẽ dùng vũ khí đả kích sao?
Mục Lương nhìn về phía cô, đáy mắt hiện lên ý cười, nói:
- Dù cho chiến tranh kết thúc thì vũ khí Thẩm Phán cũng không thể ngừng sản xuất, dự trữ vũ khí là việc rất quan trọng.
- Ta biết rồi.
Nguyệt Thấm Lan gật đầu đáp một tiếng.
- Còn một việc nữa, chờ sau khi yến tiệc ăn mừng kết thúc, công việc thu nạp tân binh cũng nên tiếp tục.
Mục Lương nhắc nhở.
- Được.
Ánh mắt của Nguyệt Thấm Lan lưu chuyển, suy nghĩ một chút, đề nghị:
- Ta nghĩ nên chờ đến khi phát tiền trợ cấp tử vong xong xuôi thì mới tiến hành tuyển binh, nếu không sẽ khiến dân chúng lo lắng.
Chờ người nhà của binh lính thương vong bắt được tiền trợ cấp tử vong, như thế mới có thể làm cho những người khác yên tâm, đồng thời có thể lung lạc lòng người, biết vương quốc Huyền Vũ không keo kiệt đối với người của mình.
- Ừm, có thể.
Mục Lương thuận miệng đáp ứng.
Hải Lục Không ba quân thương vong hơn bảy mươi phần trăm trong trận chiến này, hiện tại rất cần rót vào máu mới, đồng thời còn muốn khuếch trương số lượng binh lính.
Nguyệt Thấm Lan mở ra sổ tay, ghi lại lời nói của Mục Lương, có một vài việc cô dự định giao cho Kim Phượng đi làm, thanh thúy hỏi:
- Mục Lương, Hải Quan có nên khôi phục đối ngoại không?
- Ừm, bắt đầu khôi phục từ ngày mai đi.
Mục Lương bình thản nói, dặn dò:
- Còn dân chúng trong khu an trí tạm thời, nhớ kỹ sắp xếp người đi đăng ký thân phận, làm xong thẻ căn cước thì mới an bài đến mỗi toà Vệ Thành, còn nếu ai muốn rời đi thì lại sắp xếp đội thuyền đưa về đại lục cũ.
Đối với người muốn lưu lại, vương quốc Huyền Vũ sẽ rất hoan nghênh, nhưng nếu có người muốn rời đi thì Mục Lương cũng sẽ không ép ở lại.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:
- Việc này ta đã sắp xếp rồi, giao cho Kim Phượng giám sát.
- Ừm, năng lực làm việc của cô ấy thế nào?
Mục Lương tò mò hỏi.
Nguyệt Thấm Lan ôn hoà nói:
- Tốt vô cùng, dù sao thì cô ấy đã từng là thành chủ thành Phượng, có thể quản lý tốt một tòa đại thành, năng lực quản lý sẽ không quá kém.
- Cũng đúng, nếu cô ấy không biết cái gì thì ngươi dạy bảo một chút, hiện tại chúng ta rất thiếu nhân viên.
Mục Lương ôn hòa nói.
Đôi mắt đẹp của Nguyệt Thấm Lan lưu chuyển, ưu nhã hỏi:
- Ta bảo Tiểu Lan dạy cô ấy được chứ?
- Vệ Ấu Lan à, thế cũng được.
Mục Lương khẽ cười gật đầu, anh cảm thấy năng lực của Vệ Ấu Lan rất tốt, dịu dàng hỏi:
- Chị của ngươi đâu rồi, trong khoảng thời gian này chị ấy đang làm gì?
- Chị ấy đi thu thập tài liệu cho phim điện ảnh mới rồi.
Nguyệt Thấm Lan thuận miệng giải thích một câu.
- Phim điện ảnh mới?
Trên mặt của Mục Lương lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
Nguyệt Thấm Lan thanh thúy hỏi:
- Chị ấy chưa nói với ngươi sao?
- Không có, ngươi nói đi, phim mới nói về cái gì?
Mục Lương hỏi.
Nguyệt Thấm Lan giải thích:
- Thấm Di dự định quay chụp trận chiến tranh này thành một bộ phim, dùng để cảnh cáo thế nhân và kỷ niệm nhóm anh hùng.
Mục Lương nghe vậy trầm tư một lúc rồi gật đầu, bình thản nói:
- Vậy kịch bản thế nào?
Nguyệt Thấm Lan chỉ mỉm cười nhìn nam nhân, không có trả lời vấn đề của anh.
- ...Chị ấy muốn ta viết sao?
Mục Lương nhanh chóng hiểu được, trên mặt anh lộ ra nụ cười khổ.
- Ừm, tất cả mọi người cảm thấy ngươi viết kịch bản tốt nhất.
Nguyệt Thấm Lan cười tươi như hoa gật đầu.
- Được rồi, ta bớt thời giờ viết một chút vậy.
Mục Lương cười một tiếng, thần sắc trở nên nghiêm túc.
Anh cũng rất để ý đến bộ phim này, vương quốc Huyền Vũ làm nhiều chuyện như vậy, đương nhiên phải làm cho những người khác biết, có thể dùng để đề cao địa vị của vương quốc Huyền Vũ ở trong lòng mọi người.
Phim điện ảnh là một phương thức tuyên truyền rất tốt, còn có thể dùng để khống chế dư luận.
Mục Lương nghĩ tới điều gì đó, quay đầu hỏi:
- Ngày mai việc phát sóng chung đã sắp xếp xong xuôi chưa?
Ngày mai là lễ truy điệu, sẽ thông qua linh khí phát sóng làm cho người ở đại lục mới đều thấy.
Nguyệt Thấm Lan dịu dàng gật đầu:
- Yên tâm đi, mọi thứ đã sắp xếp xong xuôi rồi, đợi ngày mai đúng chín giờ sẽ tiến hành phát sóng.
Lễ truy điệu sẽ bắt đầu vào lúc chín giờ sáng mai, tin tức này đã được thông báo qua báo chí, TV và linh khí phát sóng.
- Vậy là tốt rồi.
Mục Lương nghe vậy mới yên tâm cười nói.