Tố Cẩm nhẹ giọng nói:
- Ta nghe Mục Lương nói, ngày mai tất cả các nơi đều phải treo cờ rủ, toàn quốc tưởng niệm ba phút.
Đây là điều lệ được ghi ở bên trong hiến pháp vương quốc Huyền Vũ, tất cả Vệ Thành và thôn trấn đều muốn chấp hành, các thế lực lệ thuộc vào vương quốc Huyền Vũ cũng giống như vậy.
Tin tức này đã được thông báo đến tất cả dân chúng vương quốc Huyền Vũ qua báo chí, truyền hình và loa phát thanh, ngày mai sẽ tiến hành đúng giờ.
- Ừm, đúng vậy.
Hồ Tiên gật đầu một cái.
- Tâm trạng có chút nặng nề.
Tố Cẩm nhẹ giọng nói.
Đám người trầm mặc, trận chiến tranh này gây ra ảnh hưởng rất lớn, số người chết thật sự nhiều vô cùng.
Giọng nói của Nguyệt Thấm Di vang lên:
- Ta quyết định quay chụp một bộ phim nói về trận chiến tranh này, làm cho tất cả mọi người ghi khắc trong lòng.
Cô bước ra Thiên Điện, vừa rồi đã nghe hết cuộc trò chuyện của mọi người.
- Việc này ngươi phải nói một tiếng với Mục Lương.
Hồ Tiên nhắc nhở.
- Ta biết rồi, dù gì thì kịch bản cũng do hắn viết mà.
Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Di chớp chớp.
- Ngươi không viết sao?
Hồ Tiên mỉm cười.
Nguyệt Thấm Di nhún vai, thanh thúy nói:
- Ta viết cũng được thôi, nhưng khẳng định không tốt bằng Mục Lương.
Cô am hiểu đóng phim và quay chụp phim, sáng tác kịch bản không phải sở trường của cô, cần giao cho người chuyên môn đi làm.
Hồ Tiên gật đầu nhận đồng:
- Cũng đúng, Mục Lương viết kịch bản quay chụp thành phim điện ảnh và phim truyền hình đều rất tuyệt.
Đôi mắt của cô đảo một vòng, đề nghị:
- Nhất định phải nhắc tới đám vương quốc không tới giúp đỡ kia, giúp bọn hắn nổi danh một chút.
- Ta biết rồi.
Ánh mắt của Nguyệt Thấm Di lấp lóe.
Nếu tất cả vương quốc ở đại lục mới đều phái người tới trợ giúp, như vậy lúc nhân tộc đối phó Hư Tộc sẽ không tử thương thảm liệt như thế.
Cô nghĩ tới điều gì đó, hỏi:
- Những người đó có tới yến tiệc ăn mừng không?
Hồ Tiên hỏi:
- Ý của ngươi là đám người không có giúp một tay kia?
- Đúng vậy, tin tức yến tiệc ăn mừng đã thông báo khắp nơi vào mấy ngày trước rồi, nói vậy bọn hắn đã nhận được tin tức.
Nguyệt Thấm Di gật đầu nói.
- Chỉ sợ là không có mặt mũi tới đây thôi.
Hồ Tiên lạnh lùng cười một tiếng.
- Mà nếu bọn hắn dám tới, Mục Lương sẽ làm cho đám người đó xuất huyết nhiều.
Nguyệt Thấm Di chớp chớp đôi mắt màu xanh nước biển.
Khóe môi của Hồ Tiên cong lên, bình tĩnh nói:
- Yên tâm đi, cho dù bọn hắn không đến thì cũng phải xuất huyết nhiều, tiền trợ cấp thương vong binh sĩ còn dựa vào bọn họ bỏ ra mà.
- Ta cũng có thể muốn tiền trợ cấp sao?
Nguyệt Phi Nhan bất thình lình hỏi.
- Nói cái gì đó, ngươi còn chưa có chết, muốn tiền trợ cấp làm gì.
Hồ Tiên trợn trắng mắt với cô gái tóc đỏ.
Nguyệt Phi Nhan lẩm bẩm:
- Nhưng không cần thì sẽ lãng phí nha.
- Tiền trợ cấp thương vong có thể không cần, nhưng ngươi có thể đòi một khoản tiền thưởng.
Hồ Tiên tươi cười nói.
Mọi người đã rất vất vả vì sự an toàn của nhân loại, lấy chút tiền thưởng làm sao vậy?
- Vậy ta muốn tiền thưởng, chỉ cần đưa một kiện linh khí cao cấp bất kì là được rồi, ta không kén chọn.
Đôi mắt đẹp của Nguyệt Phi Nhan sáng lên.
Hi Bối Kỳ lập tức lên tinh thần, nhấc tay hét lên:
- Ta cũng muốn một kiện!
- ....
Khóe miệng của Nguyệt Thấm Di co giật, đòi một kiện linh khí cao cấp làm tiền thưởng, thật sự có vương quốc coi tiền như rác chịu bằng lòng sao?
Hồ Tiên bị hai cô gái chọc cười, tức giận nói:
- Ngươi nghĩ gì thế, yêu cầu này nói với Mục Lương còn có khả năng, đám người vương quốc kia làm sao chịu cho các ngươi chứ.
- Thử xem thế nào thôi, những vương quốc kia đều rất giàu có, hẳn là sẽ không kém chút tiền này.
Đáy mắt của Nguyệt Phi Nhan hiện lên một tia giảo hoạt.
- Ngươi đi nói với Mục Lương đi.
Hồ Tiên cười xua tay.
- Nói cái gì?
Giọng nói ôn hòa vang lên, Mục Lương và Ly Nguyệt đi vào cung điện.
- Mục Lương, ta rất nhớ ngươi ~~
Đôi mắt đẹp của Nguyệt Phi Nhan sáng lên, đứng dậy muốn nhào tới.
Nguyệt Thấm Di lanh tay lẹ mắt kéo tay con gái lại, cười mắng:
- Ngươi đàng hoàng một chút đi.
Nguyệt Phi Nhan bĩu môi, u oán nhìn mẹ mình, nàng chỉ muốn ôm Mục Lương một cái thôi, tại sao lại không cho chứ?
- Mục Lương đã rất mệt mỏi rồi.
Nguyệt Thấm Di nói với vẻ mặt không thay đổi.
- Ồ.
Nguyệt Phi Nhan bĩu môi, quay đầu ủy khuất nhìn về phía Mục Lương.
Đáy mắt của Mục Lương hiện lên ý cười, giơ tay nhéo má hơi bầu bĩnh của cô gái tóc đỏ, ôn hòa nói:
- Mới vừa rồi mọi người đang nói chuyện gì vậy?
Nguyệt Phi Nhan lập tức lên tinh thần, tràn đầy phấn khởi nói:
- Chúng ta còn sống, cho nên không lấy được tiền trợ cấp thương vong, nhưng có thể đòi tiền thưởng nha, những vương quốc kia sẽ phải cho chứ?
- Tiền thưởng à, muốn đòi thêm một khoản cũng không khó.
Mục Lương nói tràn đầy tự tin.
- Cô ấy muốn một kiện linh khí cao cấp.
Hồ Tiên chêm vào một câu.
- ....
Mục Lương lập tức nghẹn lời.
Nguyệt Phi Nhan nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Đúng vậy, những vương quốc kia rất giàu có, lần chiến tranh này lại không tổn thất cái gì, nên lấy ra linh khí cao cấp.
- Ngươi muốn linh khí cao cấp làm chi, chúng nó có thể tốt hơn linh khí do ta chế tạo không?
Mục Lương giả vờ không vui hỏi.
- Cũng đúng ha, vậy thì ta muốn tinh thạch ma thú, sau đó Mục Lương làm linh khí cho ta?
Đôi mắt đỏ của Nguyệt Phi Nhan lấp loé.
Mục Lương lập tức dở khóc dở cười, ai nói Nguyệt Phi Nhan đần, bây giờ không phải cô ấy rất biết tính kế sao.
Anh búng trán cô gái tóc đỏ một cái, cưng chiều nói:
- Được rồi, chờ khi nào ta rảnh rỗi thì sẽ chế tạo vài món cho các ngươi.
- Hì hì, ta biết Mục Lương tốt nhất mà!
Nguyệt Phi Nhan nói với ánh mắt sùng bái.
- Thật là một câu nói quen thuộc.
Hồ Tiên cảm thán một tiếng, quên mất đã nghe được câu nói này từ bao nhiêu người rồi.
………
Buổi tối, bên trong thư phòng tại cung điện.
Mục Lương ngồi ở trên long ỷ, mặt bàn bày một cái bản đồ cát khổng lồ, đây là mô hình thu nhỏ của cả vương quốc Huyền Vũ.
Bản đồ cát này là anh dùng Pháp Tắc Thổ chế tạo ra, chỉ cần thông qua mô hình này là có thể thấy rõ ràng biến hóa địa hình ở trên lưng Rùa Đen.
- Sa sa ~~~
Mục Lương nhìn chằm chằm một góc sa bàn, nơi đó là vị trí ở phần đuôi Rùa Đen, thần văn Pháp Tắc Thổ trên đó đang lóe lên, hạt cát thật nhỏ tụ lại, tạo thành hình dạng của một ngọn núi cao.
- Lại có thêm một ngọn núi…
Ánh mắt của anh lóe lên.
Trong mấy ngày Rùa Đen tiến hóa, bên trên lưng rùa đã mọc ra hơn ba trăm ngọn núi lớn, mạch khoáng cũng có hơn hai, ba ngàn, hơn nữa đây còn không phải là số liệu cuối cùng, chờ đến khi Rùa Đen hoàn thành tiến hóa mới tính là kết thúc.
Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, tự lẩm bẩm:
- Nơi đây có thể thêm vài ngọn núi lớn nữa, sau này có thể khai phá thành khu du ngoạn ngắm cảnh, đến lúc đó có thể xây dựng xe cáp treo....
- Nơi đây có thể đào ra một cái hồ lớn, xây một công viên quốc gia...