Mục Lương bình thản nói:
- Đầu tiên là tiến hành đăng ký thân phận, sau đó phân tán ra sắp xếp ở mỗi toà Vệ Thành và thôn trấn, làm cho bọn hắn hoàn toàn dung nhập vào vương quốc Huyền Vũ.
- Bọn hắn sẽ được phân chia công việc không?
Kim Phượng tò mò hỏi.
- Không, công việc cần chính bọn hắn đi tìm.
Mục Lương đáp với giọng điệu nhàn nhạt.
Lần này, vương quốc Huyền Vũ tiếp nhận một lần quá nhiều người, phân chia công việc cho từng người là việc không thiết thực, cần chính bọn hắn đi đến Trung Tâm Giới Thiệu Việc Làm ở Vệ Thành , hoặc đi thuê đất đai trồng trọt nuôi sống bản thân.
- Vậy được rồi.
Kim Phượng chậm rãi gật đầu.
Có thể ở lại vương quốc Huyền Vũ đã là rất khá rồi , không cần phải tiếp tục sinh hoạt giống như lúc ở thành Phượng, vì một ngụm nước hay một miếng ăn mà không tiếc mạng sống đi làm việc.
Mục Lương ngước mắt nói:
- Nếu như không có chuyện khác thì ngươi đi tìm Thấm Lan đi.
- Vâng.
Kim Phượng nhìn Mục Lương hồi lâu, thiếu niên lúc trước hiện tại đã biến thành sự tồn tại cao không thể phạm.
Sau khi cô rời đi, Mục Lương và Ly Nguyệt trở về thư phòng.
- Cọt kẹt ~~~
Mục Lương ngồi ở trên long ỷ , chậm rãi duỗi người.
- Mệt không?
Ly Nguyệt đi tới sau lưng anh, hai tay đặt lên trên vai anh, nắn bóp lực đạo vừa phải.
Mục Lương hơi nhắm mắt lại , nhẹ giọng nói:
- Không tính là mệt, chỉ là còn rất nhiều sự tình chưa làm, thật là khiến người ta nhức đầu.
- Không thể để thuộc hạ đi làm sao?
Ly Nguyệt dịu dàng hỏi.
Mục Lương chậm rãi đáp:
- Có một số việc bọn hắn không làm được, chỉ có thể là ta ra tay thôi.
- Ví dụ như?
Ly Nguyệt hơi khựng tay lại.
Mục Lương nhàn nhạt nói:
- Ví dụ như địa thế của vương quốc xảy ra sự thay đổi và những vấn đề liên quan.
Rùa Đen vẫn còn tiếp tục tiến hóa, cho nên địa thế ở trên lưng rùa vẫn sẽ không ngừng biến hóa, Mục Lương quyết định tham gia vào việc này , tránh cho núi cao quá nhiều, xâm chiếm khu vực Đồng Ruộng.
Trừ cái đó ra, địa thế trên lưng rùa biến hóa quá lớn sẽ làm đường ray xe lửa hầu như bị phá hủy toàn bộ, sau này phải xây dựng lại đường ray mới.
- Thật sự là còn rất nhiều chuyện.
Mục Lương cười khổ lên tiếng.
Ngoại trừ đường ray thì còn phải sửa lại đường xá , v.v… Tất cả đều là công trình lớn.
Mà hết thảy những thứ này đều phải chờ đến khi Rùa Đen tiến hóa trở nên ổn định, địa thế không còn biến hóa mới có thể tiến hành.
Ly Nguyệt tiếp tục nắn bóp vai , dịu dàng nói:
- Mấy vấn đề này đúng là rất khó làm.
- Chờ sau khi kết thúc khánh công yến thì lại từ từ xử lý.
Mục Lương thở dài nói.
Ly Nguyệt gật đầu một cái, nghĩ tới điều gì đó, lại hỏi:
- Vậy còn đại lục cũ phải làm sao?
Mục Lương nhấc mắt lên , ôn hòa nói:
- Bây giờ, đại lục cũ chính là một vùng đất chết, nhưng cũng không thể từ bỏ , phải nghĩ biện pháp làm cho vùng đất kia khôi phục sự sống mới được.
Anh có thể dùng năng lực Pháp Tắc Thổ cải biến thổ địa thích hợp trồng trọt, việc này không khó nhưng như vậy rất phí tinh lực, việc quá hao tâm tốn sức thì hắn sẽ không làm.
Mục Lương suy nghĩ một chút, quyết định dời cành cây Trà Thụ Sinh Mệnh đến đại lục cũ, lại cho một ít Thủy Tinh Ngư đi qua, làm cho Mộc Phân Thân đi xử lý chuyện đại lục cũ.
Mộc Phân Thân đang ở đại lục cũ tìm kiếm Hư Quỷ còn tồn tại, vừa lúc thuận tiện cải tạo đại lục cũ, làm cho đại lục cũ chậm rãi khôi phục sinh cơ.
Thổ địa sống lại mới có thể tạo ra sinh mệnh một lần nữa , từ đó mới có giá trị sử dụng và khai thác.
Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Một ít thực nghiệm vũ khí có thể tiến hành ở đại lục cũ….
- Cái gì cơ?
Đôi mắt màu trắng bạc của Ly Nguyệt chớp chớp, còn có thực nghiệm vũ khí sao?
- Không có gì , mọi chuyện còn chưa có hình dáng gì đâu.
Mục Lương ngáp một cái, anh chỉ thuận miệng nhắc tới mà thôi, tương lai sẽ sản xuất vũ khí gì thì còn chưa biết được.
- Ồ.
Ly Nguyệt gật đầu một cái.
Cô lấy ra một xấp giấy từ trong không gian tùy thân rồi đặt ở trước mặt Mục Lương, nhẹ giọng nói:
- Đây là đơn xin tiền thương vong của hộ vệ Trung Ương , cần ngươi ký tên.
Mục Lương nhanh chóng cầm bút ký lên tờ đơn, ấn lên con dấu quốc vương, lại còn nâng cao mức tiền lên hơn phân nửa.
Ánh mắt của Ly Nguyệt lóe lên, trong lòng rất ấm áp, Mục Lương không bao giờ keo kiệt với người của mình.
………
- Ta đã về rồi đây ~~~
Giọng nói giòn nhẹ quanh quẩn ở trong chính sảnh cung điện, Nguyệt Phi Nhan và Hi Bối Kỳ lần lượt đi vào cung điện.
- Tiểu thư Nguyệt Phi Nhan, tiểu thư Hi Bối Kỳ, hai người vất vả rồi.
Ba Phù và nhóm hầu gái đi tới nghênh đón, hỗ trợ cởi khôi giáp trên người hai cô.
Hi Bối Kỳ bẻ bẻ cổ, chửi thầm:
- Đúng là rất vất vả, đầu óc của tên Long Chủ kia quá ngu ngốc, dạy đi dạy lại nhiêu lần mà hắn vẫn không học được.
- Đúng vậy, hắn hơi ngu xuẩn một chút, phải dạy bảo từ từ thôi.
Nguyệt Phi Nhan nhận đồng nói.
- Dạy cái gì?
Giọng nói kiều mỵ vang lên, Hồ Tiên ló đầu ra khỏi ghế sô pha.
Hi Bối Kỳ nói với giọng điệu bất đắc dĩ:
- Chị Hồ Tiên, ta dạy cno tên Long Chủ kia các loại chỉ lệnh chỉ huy, thế mà hắn vừa quay đầu một cái là quên ngay.
- Từ từ sẽ đến thôi, dù sao thì hắn là người mới.
Hồ Tiên trấn an nói.
- Chỉ có thể như vậy thôi.
Hi Bối Kỳ bĩu môi, đặt mông ngồi ở trên ghế sô pha, cầm lấy quả táo trên bàn uống trà cắn một miếng lớn, phồng má nhai nuốt, hỏi với giọng nói không rõ ràng:
- Mục Lương đâu rồi?
- Bệ hạ đi tuần tra bên ngoài rồi ạ.
Ba Phù giải thích.
Địa hình ở trên lưng Rùa Đen thay đổi quá lớn, Mục Lương mang theo Ly Nguyệt tham gia vào quá trình này, hướng dẫn Rùa Đen khống chế sự biến hóa này.
- Trời tối rồi mà hắn vẫn chưa trở về sao?
Nguyệt Phi Nhan chớp chớp mắt, cầm lấy một quả táo cắn ăn.
Ba Phù liếc nhìn đồng hồ quả lắc trên tường, nhẹ giọng đáp:
- Bệ hạ bảo là sẽ đi trong chốc lát thôi, chắc sắp về rồi.
- Ngày mai sẽ là lễ truy điệu, quần áo của ta chuẩn bị xong chưa?
Nguyệt Phi Nhan hỏi.
- Chuẩn bị xong rồi ạ.
Ba Phù ngoan ngoãn đáp.
- Vậy là tốt rồi.
Nguyệt Phi Nhan yên lòng.
Nụ cười trên mặt cô biến mất, nghĩ đến binh sĩ Không Quân chết ở trên chiến trường, tâm trạng trở nên trầm trọng.
Hồ Tiên vươn tay nhéo má cô gái tóc đỏ, nhẹ giọng nói:
- Người mất thì đã mất rồi, ngươi phải nhìn về phía trước.
- Vâng, ta biết rồi….
Nguyệt Phi Nhan rầu rĩ không vui gật đầu.
- Các ngươi đang nói chuyện gì thế?
Giọng nói êm ái vang lên, Tố Cẩm cất bước đi vào chính sảnh.
Hồ Tiên thuận miệng giải thích một câu:
- Chúng ta đang nói về lễ truy điệu ngày mai.
Cô nhích sang một bên làm cho Tố Cẩm có chỗ ngồi xuống.