Ba Phù đi vào phòng tiếp khách, thanh thúy nói:
- Các hạ, mười phút sau bệ hạ chúng ta sẽ đến.
Tổng hội trưởng Hiệp Hội Ma Pháp Sư lập tức lên tinh thần, mở mắt ngồi ngay ngắn, không quên lấy tay chỉnh sửa chòm râu, làm cho từ cả người thoạt nhìn lên tinh thần chút.
Ba Phù chớp mắt, trong lòng thầm nghĩ bệ hạ rất đáng sợ sao, tại sao người tới đây thoạt nhìn đều rất khẩn trương.
- Cộp cộp cộp ~~~
Không bao lâu, bên ngoài phòng tiếp khách vang lên tiếng bước chân, điều này làm cho lão giả càng ngồi thẳng lưng hơn.
Sau khi Mục Lương và Ly Nguyệt đi vào phòng tiếp khách, tổng hội trưởng Hiệp Hội Ma Pháp Sư phản xạ có điều kiện mà đứng lên.
- Ngồi đi, không cần câu thúc.
Mục Lương bình tĩnh nói.
- Được rồi.
Tổng hội trưởng Hiệp Hội Ma Pháp Sư nghe vậy mới ngồi xuống lần nữa.
Mục Lương ngồi xuống chủ vị, đôi mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào lão giả, nhàn nhạt hỏi:
- Các hạ tới đây chắc đã suy nghĩ kỹ rồi, bây giờ nói cho ta biết đáp án của ngươi.
Ánh mắt của tổng hội trưởng Hiệp Hội Ma Pháp Sư lóe lên, nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Bệ hạ, ta nguyện ý gia nhập vương quốc Huyền Vũ, nguyện làm việc cho ngài.
Lão có truy cầu đối với lực lượng, không cam lòng chỉ là thành tựu lúc này, lão muốn trở nên mạnh hơn, mà bây giờ bằng vào cố gắng của bản thân đã rất khó lại nâng cao một bước.
Lão giả thấy được hy vọng từ trên người Mục Lương, nguyên tố Ánh Sáng kia làm lão run rẩy, đó là lực lượng ở bên trên cấm chú.
Mục Lương bình tĩnh nói:
- Ngươi xác định chứ? Ngươi phải biết rằng sau khi gia nhập vương quốc Huyền Vũ thì hết thảy đều phải nghe ta.
Sắc mặt của Tổng hội trưởng Hiệp Hội Ma Pháp Sư lộ ra biểu cảm chăm chú, gật đầu nói:
- Ta xác định.
Mục Lương hài lòng gật đầu:
- Rất tốt, tuy ngươi làm việc cho ta, nhưng thân phận vẫn là Tổng hội trưởng Hiệp Hội Ma Pháp Sư, hãy thay ta xử lý tốt Hiệp Hội Ma Pháp Sư.
Cơ thể của lão giả run lên, trong lòng thầm than một tiếng, đúng vậy, từ nay về sau, Hiệp Hội Ma Pháp Sư đồng dạng thuộc về vương quốc Huyền Vũ, lão gật đầu thật mạnh, cung kính nói:
- Tuân mệnh.
- Tiến lên đây.
Mục Lương bình tĩnh lên tiếng.
Lão giả đứng lên, trong lòng thấp thỏm đi tới trước mặt đối phương.
- Nhắm mắt lại.
Mục Lương giơ tay lên nhàn nhạt nói.
Lão giả thuận theo nhắm mắt lại, cảm nhận được hai ngón tay của Mục Lương chạm vào trên trán mình, một cỗ huyền bí tiến vào trong cơ thể, lưu lại lạc ấn ở sâu trong linh hồn.
Đó là Khế Ước Ong Chúa, làm cho lão giả không thể nào sinh ra tâm tư làm phản.
Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, lại truyền thụ lý giải ma pháp hệ Ánh Sáng cho lão giả, đây là vật cực kỳ quý báu.
Tổng hội trưởng Hiệp Hội Ma Pháp Sư rùng mình một cái, vẻ mặt khiếp sợ vội vàng khoanh chân ngồi xuống, hồi tâm ngưng thần bắt đầu tiêu hóa đồ đạc trong đầu.
Mục Lương thả tay xuống, thấp giọng dặn dò:
- Để lão ấy chậm rãi tiêu hóa, đừng quấy rầy lão ấy.
- Vâng.
Ly Nguyệt đáp một tiếng.
……
- Cộp cộp cộp ~~~
Mục Lương và Ly Nguyệt đi ra phòng tiếp khách, gọi Tiểu Tử đến rồi căn dặn vài câu, bảo cô coi chừng phòng tiếp khách, chờ tổng hội trưởng Hiệp Hội Ma Pháp Sư kết thúc đốn ngộ lại bảo lão rời đi.
- Bệ hạ, Kim Phượng các hạ cũng tới tìm ngài.
Ba Phù tiến lên cung kính nói.
- Cô ấy tới lúc nào?
Mục Lương hơi nhướng mày.
Ba Phù ngoan ngoãn trả lời:
- Sau khi Tổng Hội Trưởng các hạ tới không bao lâu ạ.
- Cô ấy có nói tới đây bởi vì chuyện gì không?
Mục Lương bình tĩnh hỏi.
Ba Phù lắc đầu, Kim Phượng đi tới tầng tám khu Trung Ương rồi chỉ dừng lại một chút, nói mấy câu với Nguyệt Thấm Lan rồi rời đi.
Mục Lương bình tĩnh gật đầu:
- Ta biết rồi.
- Chắc không phải là chuyện lớn.
Ly Nguyệt nhẹ giọng nói.
Mục Lương ôn hòa nói:
- Ừm, nếu có việc thì cô ấy sẽ trở lại.
- Cộp cộp cộp ~~~
Anh vừa dứt lời thì bên ngoài cung điện vang lên tiếng bước chân, còn có tiếng thông báo của tiểu hầu gái.
- Kim Phượng các hạ tới.
Giọng nói của Thanh Vụ truyền vào bên trong cung điện.
Mục Lương quay đầu nhìn cô gái tóc trắng, đến sớm không bằng đến đúng lúc, mới nhắc tới Kim Phượng thì đối phương đã tới rồi.
- Để cô ấy vào đi.
Mục Lương bình tĩnh nói.
- Vâng.
Thanh Vụ lên tiếng.
- Cộp cộp cộp ~~~
Kim Phượng đi vào chính sảnh cung điện, khi nhìn thấy Mục Lương thì dừng bước, nét mặt hiện lên một tia phức tạp.
- Gặp qua bệ hạ.
Cô hơi khom gối hành lễ.
Mục Lương thấy thế đáy mắt hiện lên một tia ngạc nhiên, trong lòng đại khái hiểu mục đích đến đây của nữ nhân.
- Có chuyện gì thì cứ nói đi.
Anh bình thản mở miệng.
Kim Phượng nâng mắt lên, nói với giọng thành khẩn và nghiêm túc:
- Bệ hạ, ta muốn ở lại vương quốc Huyền Vũ, xin hãy thu lưu ta.
- Ngươi không quay về làm thành chủ à?
Đôi mắt của Mục Lương bình tĩnh không chút lay động, không hề bất ngờ chút nào đối với quyết định của Kim Phượng.
Kim Phượng cười khổ một tiếng, lắc đầu nói:
- Một tòa thành không có con dân, vậy làm thành chủ chẳng có ý nghĩa gì.
Đáy mắt của Ly Nguyệt hiện lên một tia kinh ngạc, tình huống của Kim Phượng rất giống với Tố Cẩm, nhưng Kim Phượng là bất đắc dĩ mới phải lưu lại, mà Tố Cẩm thì vẫn luôn muốn ở lại vương quốc Huyền Vũ.
Khóe môi của Mục Lương hơi nhếch lên, bình thản hỏi:
- Thế nào con dân thành Phượng không muốn đi trở về à?
- ..
Kim Phượng trầm mặc vài giây, cuối cùng cười khổ gật đầu một cái.
Mục Lương bĩu môi, nhàn nhạt nói:
- Chỗ này giống như trạm cứu trợ vậy , ai cũng muốn ta thu lưu.
Kim Phượng cắn môi dưới, nhất thời không biết nên trả lời Mục Lương như thế nào.
Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, nhàn nhạt nói:
- Để ta suy nghĩ xem giữ ngươi lại thì có thể làm gì...?
Kim Phượng ngước mắt nhìn vào đôi mắt của người đàn ông đối diện, đó là một đôi mắt thâm thúy, xung quanh con ngươi đen nhánh có từng đạo văn lộ màu vàng kim nhạt, chỉ cần liếc nhìn một cái là khó có thể dời mắt sang nơi khác.
Ly Nguyệt nhẹ giọng nói:
- Mục Lương, có thể hỏi chị Thấm Lan, bên chị ấy rất thiếu người.
- Ừm, như vậy cũng được.
Mục Lương chậm rãi gật đầu, rồi nhìn về phía cô gái đối diện, bình thản nói:
- Ngươi đi tìm Thấm Lan đi , cô ấy sẽ sắp xếp công việc cho ngươi.
- Được.
Ánh mắt của Kim Phượng lóe lên, trong lòng đột nhiên bình tĩnh trở lại, giống như đã hoàn thành việc từ biệt thân phận cũ.
Mục Lương thuận miệng hỏi:
- Còn có chuyện khác sao?
- Có.
Kim Phượng gật đầu một cái.
- Nói đi.
Mục Lương liếc nữ nhân.
Kim Phượng nghiêm mặt hỏi:
- Bệ hạ muốn dàn xếp những người dân kia như thế nào?
Mục Lương biết những người dân kia trong miệng nữ nhân là ai, chính là dân chúng tới từ thành Phượng.