Môi của Kim Phượng mấp máy, xem nét mặt của những người này, có thể thấy được bọn họ rất hạnh phúc và vui vẻ.
- Ta cảm giác nước ở nơi này còn ngon hơn ở thành Phượng, mang theo một chút vị ngọt.
Một nữ nhân khác nói tiếp.
Nước ở vương quốc Huyền Vũ có vị ngọt là bởi vì chảy qua gốc rễ của Trà Thụ Sinh Mệnh, vì vậy trong nước chứa đựng nguyên tố Sinh Mệnh vô cùng nhạt.
Mấy người ta một câu ngươi một lời, bày tỏ sự yêu thích của mình đối với Chủ Thành.
Kim Phượng không khỏi hỏi:
- Vậy các ngươi còn muốn trở về thành Phượng không?
Vừa nghe được lời này, mấy người đều an tĩnh lại, đưa mắt nhìn nhau không nói gì.
Trong lòng Kim Phượng lập tức hiểu rõ, nhưng cô vẫn muốn nghe đáp án:
- Ăn ngay nói thật, ta sẽ không trách tội các ngươi.
Mấy người lại nhìn nhau lần nữa, do dự một hồi lâu mới mở miệng trả lời:
- Thành chủ đại nhân, chúng ta muốn ở lại chỗ này.
Một bà lão nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Đúng đấy, ở chỗ này mọi người không cần lo lắng vấn đề dùng nước, còn có thể tìm được công việc tốt, có thể tiết kiệm tiền.
- Đúng vậy, hoàn cảnh nơi đây cũng tốt, cái gì cũng rất tuyệt vời.
- Thành chủ đại nhân, thật ra tất cả mọi người đều không muốn đi trở về.
- ....
Đám người bàn tán xôn xao, càng nói lá gan càng lớn.
- Được rồi, ta biết rồi.
Kim Phượng giơ tay lên cắt đứt, trong lòng thở dài một hơi.
Không đợi mấy người nói thêm, cô xoay người đi vào sâu bên trong khu an trí, dự định hỏi thêm vài tốp người nữa.
Sau hai giờ, nữ nhân đi ra khu an trí, trên mặt mang biểu cảm phiền muộn.
- Ai~ Xem ra ta không thể tiếp tục làm thành chủ rồi.
Kim Phượng cười khổ giơ tay lên xoa xoa khuôn mặt, trong lòng đã hạ quyết tâm. Cô thả tay xuống, hít sâu một hơi lẩm bẩm:
- Tất cả mọi người đều bắt đầu cuộc sống mới...
…….
Ở một nơi cách Thiên Cức Quan mười lăm kilomet, Mục Lương đang xây dựng Lăng Viên Liệt Sĩ mới.
Đầu tiên là ép chặt đất đai, san bằng thành một quảng trường có đường kính ba ngàn mét, lại nâng lên vị trí trung tâm quảng trường thành từng tầng một.
Tầng tối cao có đường kính ba trăm mét, là địa phương dùng để trưng bày bia kỷ niệm.
Ly Nguyệt đứng ở cách đó không xa, nhìn chăm chú vào Mục Lương thi triển năng lực, anh đang lợi dụng thần văn Pháp Tắc Thổ ngưng tụ ra các loại khoáng thạch hiếm, xây thành Lăng Viên Liệt Sĩ mới.
- Ầm ầm ~~~
Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, thần văn Pháp Tắc Thổ lóe lên, một cây trụ đá màu đen đột ngột mọc lên từ dưới mặt đất.
Trụ đá màu đen có hình dạng sáu cạnh, dưới rộng trên hẹp, chiều cao đạt được con số kinh người là bốn trăm mét.
Đây là bia kỷ niệm, cũng là bia tế điện, tất cả tên những anh hùng chết trong trận chiến chủng tộc tồn vong lần này đều sẽ được khắc ở phía trên.
Bia kỷ niệm rất lớn, toàn thân đen như mực, nhìn từ xa giống như đá quý màu đen, cho người ta một loại cảm giác trầm muộn.
- Độ cao này hẳn là đủ dùng rồi.
Mục Lương nhẹ giọng lẩm bẩm.
Anh xoay cổ tay một cái, lấy ra một xấp giấy, mặt trên viết đầy tên người.
Mục Lương nhìn lướt qua, đồng thời bắt đầu khởi động ý niệm, bên trên bia kỷ niệm dần xuất hiện từng cái tên.
Anh dùng nửa giờ để khắc tên của tất cả mọi người lên trên tấm bia đá, ngoại trừ binh sĩ vương quốc Huyền Vũ thì còn có cả tên của các cường giả từ mỗi đại vương quốc.
Ly Nguyệt ngước mắt nhìn, mỗi một cái tên phía trên đều đại biểu cho sinh mệnh đã từng sinh động, hiện tại chỉ lưu lại một cái tên.
- Hy vọng thế giới sẽ không còn chiến tranh nữa.
Cô nhẹ giọng lẩm bẩm.
Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, thần văn Pháp Tắc Thổ bao phủ Lăng Viên Liệt Sĩ mới, tránh cho nơi đây bị phá hư bởi vì Rùa Đen tiến hóa.
Anh từ không trung đáp xuống mặt đất, ngay sau đó lại thả ra thần văn Pháp Tắc Thổ lần nữa, từng khối bia đá cao hai mét đột ngột mọc lên, ước chừng có gần một trăm ngàn cái.
Trên mỗi tấm bia đá đều được khắc một cái tên, mỗi khối bia đá đại biểu cho một người, thuận tiện để thân nhân và bạn bè người chết tới tế điện.
Dưới tấm bia đá còn có không gian, là dùng để trưng bày hộp tro cốt.
- Sắp hoàn thành rồi.
Mục Lương nhẹ giọng mở miệng, thả ra Lĩnh Vực Sinh Mệnh, bao trùm toàn bộ Lăng Viên Liệt Sĩ.
- Rào rào ~~~
Ánh sáng xanh hiện lên, từng cụm lục thực đột ngột chui ra khỏi mặt đất, bao phủ ở mỗi khối bia đá, làm cho Lăng Viên Liệt Sĩ thêm một chút sức sống.
Mục Lương còn lập một khối bia đá cạnh lối vào lăng viên, nhắc nhở người tới tế bái cấm sử dụng lửa, cấm gây sự cãi lộn mạo phạm Anh Linh ngủ say.
Lại qua hai giờ đồng hồ, Lăng Viên Liệt Sĩ hoàn tất việc xây dựng, điều này làm cho nghi thức tế điện hai ngày sau có thể tiến hành thuận lợi.
Mục Lương trở lại bên cạnh Ly Nguyệt, ôn hòa nói:
- Được rồi, chúng ta trở về đi.
- Vâng.
Ly Nguyệt khẽ gật đầu, ánh mắt thu hồi từ bia tế điện to lớn.
Mục Lương vươn tay ôm lấy cô gái tóc trắng bay lên trời, thi triển năng lực biến mất ở bầu trời Lăng Viên Liệt Sĩ.
- Ông ~~~
Không lâu sau đó, hai người trở lại tầng tám khu Trung Ương.
- Cộp cộp cộp ~~~
Mục Lương cất bước đi vào cung điện, nhóm tiểu hầu gái vội chạy tới nghênh đón.
- Bệ hạ đã trở về.
Tiểu Tử cung kính hành lễ.
Ba Phù thanh thúy nói:
- Bệ hạ, tổng hội trưởng Hiệp Hội Ma Pháp Sư tới, đã đợi trong phòng tiếp khách mấy giờ rồi.
Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, đã ba ngày kể từ lần cuối anh nhìn thấy tổng hội trưởng Hiệp Hội Ma Pháp Sư, chắc đối phương đã đưa ra quyết định kỹ càng, anh nhàn nhạt gật đầu nói:
- Đã biết, ta đi thay quần áo, mười phút sau đi gặp lão ấy.
- Vâng ạ.
Ba Phù ngoan ngoãn gật đầu, xoay người đi phòng tiếp khách.
Mục Lương trở về thư phòng, Ly Nguyệt giúp anh thay đổi quần áo, mặc vào một bộ áo bào màu vàng nhạt, hiện ra khí chất cao không thể phạm.
- Lại không phải là ngày lễ gì, mặc như vậy quá khoa trương.
Anh cười khổ một tiếng.
Ly Nguyệt lắc đầu, khóe môi chứa ý cười, nói:
- Không đâu, rất đẹp mắt.
- Được rồi.
Mục Lương bất đắc dĩ nhún vai, nghĩ tới điều gì đó, hỏi:
- Đã chuẩn bị xong quần áo mặc vào hai ngày nữa chưa?
- Đã để Tiểu Mật đi chuẩn bị rồi, chắc chắn sẽ kịp.
Ly Nguyệt gật đầu nói.
Trong nghi thức tế điện, mọi người đều chỉ mặc trang phục đen trắng, cho dù là vua một nước thì cũng không ngoại lệ.
- Ừm, vậy là tốt rồi.
Mục Lương nhẹ gật đầu, chỉnh lại ống tay áo, ôn hòa nói:
- Đi thôi, cùng ta đi gặp Ma Pháp Sư tổng hội trưởng.
- Vâng.
Ly Nguyệt khẽ gật đầu, theo Mục Lương rời đi thư phòng.
Trong phòng tiếp khách, tổng hội trưởng Hiệp Hội Ma Pháp Sư dựa vào ghế sô pha, đang ở nhắm mắt dưỡng thần.