- Cũng đúng, nơi kia quá rách nát.
Ngải Lỵ Na lẩm bẩm.
Cô từng đi qua thành Tấn Nguyên, nếu so sánh với vương quốc Huyền Vũ, nói nơi đó là nơi rách nát không hề quá đáng chút nào.
Ly Nguyệt nhẹ giọng hỏi:
- Nếu là như vậy, có cần khôi phục căn cứ trung chuyển sao?
Ngải Lỵ Na lẩm bẩm:
- Chuyện này cần xem Mục Lương nghĩ như thế nào đã, nhưng đại lục cũ đã không có người, căn cứ trung chuyển có tồn tại hay không cũng không quan trọng, trừ phi khôi phục đại lục cũ, ví dụ như gieo trồng hạt giống các loại thực vật.
- Toàn bộ nghe Mục Lương an bài.
Nguyệt Thấm Lan giơ tay đè lên huyệt thái dương.
Cô không ngờ mình mới đi làm việc vài ngày thì Mục Lương lại tìm thêm cho cô một tình địch, vậy chuyện kết hôn còn giữ lời sao?
- Đừng nói là lừa gạt ta đấy….!
Nguyệt Thấm Lan nói thầm.
- Mẹ, ngươi đang lẩm bẩm cái gì thế?
Nguyệt Phi Nhan nghi ngờ hỏi.
Nguyệt Thấm Lan thở dài nói:
- Không có gì.
……
Khu vực Trung Ương.
Trong chính sảnh cung điện.
Nguyệt Thấm Lan đi ra thư phòng, cất bước đi tới chính sảnh, nhóm tiểu hầu gái đang quét tước dọn dẹp, ưu nhã hỏi:
- Mục Lương còn chưa có trở lại à?
Tiểu Tử ngước mắt cung kính đáp:
- Vẫn chưa ạ, bệ hạ đã đến Lăng Viên Liệt Sĩ mới rồi.
- Lăng Viên Liệt Sĩ mới ….
Ánh mắt của Nguyệt Thấm Lan lóe lên, biết Mục Lương có ý tưởng xây Lăng Viên Liệt Sĩ mới, không ngờ anh lại tự mình đi.
Hiện tại, vương quốc Huyền Vũ có tất cả mười lăm khu lăng viên có lớn có bé, ở gần mỗi toà Vệ Thành đều có một khu, thuận tiện để an táng dân chúng chết đi ở Vệ Thành và thôn trấn xung quanh.
Bên ngoài Chủ Thành cũng có một khu, nhưng vị trí có hơi xa Chủ Thành, đó cũng là lăng viên được xây dựng sớm nhất, nơi đó mai táng những anh hùng đã bỏ mình ở trong thủy triều Huyết Nguyệt Hư Quỷ.
Mục Lương chuẩn bị xây một tòa Lăng Viên Liệt Sĩ mới ở giữa Chủ Thành và Thiên Cức Quan, cách Thiên Cức Quan khoảng mười lăm kilomet.
- Ngài ấy có nói lúc nào trở về không?
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã hỏi.
- Không có.
Tiểu Tử ngoan ngoãn lắc đầu.
Nguyệt Thấm Lan gật đầu, phất tay một cái rồi nói:
- Đã biết, ngươi đi làm việc đi.
Cô im lặng trầm tư trong chốc lát, quyết định đi Đại Hội Trường Chủ Thành, hai ngày sau khánh công yến sẽ được tổ chức ở nơi đó, cô phải đi nhìn xem sân bãi bố trí thế nào.
- Cộp cộp cộp ~~~
Nguyệt Thấm Lan mới vừa chuẩn bị rời đi cung điện thì đụng phải tổng hội trưởng Hiệp Hội Ma Pháp Sư được hộ vệ Trung Ương mang vào.
- Đại nhân Thấm Lan, vị các hạ này nói muốn gặp bệ hạ.
A Thanh giơ tay nghiêm chào cô gái ưu nhã.
Nguyệt Thấm Lan liếc nhìn lão giả, gật đầu nói:
- Đã biết, ngươi đi xuống trước đi.
- Vâng.
A Thanh xoay người rời đi, lưu lại lão giả tại chỗ.
- Mục Lương các hạ có ở đây không?
Tổng hội trưởng Hiệp Hội Ma Pháp Sư nói với giọng điệu mang theo một chút tâm thần bất định.
Nguyệt Thấm Lan khẽ nhướng mày, khóe môi hơi hơi nhếch lên:
- Bệ hạ chúng ta đang bận việc, sẽ về trễ một chút, nếu ngươi có việc thì hãy nói với ta.
Tổng hội trưởng Hiệp Hội Ma Pháp Sư mấp máy môi, nghiêm túc nói:
- Không gấp, ta chờ hắn trở về.
- Thế cũng được, các hạ có thể nghỉ ngơi ở phòng tiếp khách.
Nguyệt Thấm Lan trả lời không chút để ý, trong lòng đại khái đoán ra nguyên nhân lão giả tìm đến Mục Lương.
- Ừm.
Tổng hội trưởng Hiệp Hội Ma Pháp Sư gật đầu một cái, theo tiểu hầu gái đi đến Thiên Điện.
Ánh mắt của Nguyệt Thấm Lan lóe lên, nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Xem ra vương quốc Huyền Vũ càng ngày càng mạnh rồi.
Cô xoay người đi ra ngoài cung điện, sau đó lại tình cờ gặp Kim Phượng đang đi tới, đối diện với đôi mắt tràn đầy quấn quýt và thấp thỏm của nàng ta.
- Thấm Lan các hạ.
Kim Phượng lên tiếng chào hỏi.
Trong lòng Nguyệt Thấm Lan khẽ nhúc nhích, bật thốt:
- Ngươi cũng đến tìm Mục Lương à?
- ...Đúng vậy.
Kim Phượng sửng sốt một chút, sau đó vẫn là gật đầu.
- Mục Lương không ở đây, trễ chút nữa ngươi lại đến.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.
- Hóa ra là như vậy, thế thì tối nay ta lại tới.
Kim Phượng bình tĩnh đáp.
- Ừm.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã cười, cất bước rời đi.
Kim Phượng nhìn chăm chú vào bóng lưng dần xa của nữ nhân, trong lòng vô cùng quấn quýt, cô tìm Mục Lương là muốn hỏi xem mình có thể ở lại vương quốc Huyền Vũ hay không, nhưng bây giờ lại có chút do dự.
- Ai ~~
Trong lòng cô thầm than một tiếng, nếu cô ở lại vương quốc Huyền Vũ, địa vị khẳng định không thoải mái bằng người đứng đầu một thành, phải bị người khác chế trụ.
Ánh mắt của Kim Phượng lóe lên, quyết định đi thăm dân chúng thành Phượng một chuyến, xem dự định của bọn hắn thế nào rồi lại đưa ra quyết định.
Người của Thành Phượng được sắp xếp ở tại khu an trí lâm thời gần trạm xe lửa Chủ Thành, không được vào ở Khu dân cư.
Những người này đều không có thẻ căn cước, chỉ là tạm thời ở Chủ Thành mà thôi, vốn dĩ dự định là chờ sau khi chiến sự kết thúc, căn cứ vấn đề đi hay ở của bọn họ rồi mới tiến hành an bài tiếp theo.
Sau khi Kim Phượng rời đi khu vực Trung Ương, cô ngồi xe thú đi khu an trí tạm thời gần trạm xe lửa.
Khu an trí tạm thời rất lớn, phòng ốc đều được xây bằng lưu ly, là một dãy nhà ba tầng.
Bởi vì là khu an trí tạm thời, cho nên mỗi một tầng của mỗi tòa nhà đều có sáu gian phòng, trong phòng đều là giường tầng.
Ngươi ở quá nhiều, vì vậy phòng tắm, nhà vệ sinh đều thống nhất xây dựng ở lầu một, cùng loại với nhà vệ sinh công cộng và Nhà Tắm Công Cộng, thuận tiện xử lý vệ sinh và bảo trì hoàn cảnh sống sạch sẽ.
- Đại nhân, đã đến nơi rồi.
Người đánh xe ghìm dây cương, làm cho xe thú dừng ở trước lối vào khu an trí tạm thời.
Kim Phượng cho người ta một loại cảm giác cấp trên, cho nên người đánh xe mới gọi cô một tiếng đại nhân.
- Ừm, cảm ơn.
Kim Phượng bước xuống xe, đi vào khu an trí tạm thời.
- Cộp cộp cộp ~~~
Cô nhìn từng dãy nhà lầu xếp đều tăm tắp, ánh mắt lóe lên, đi tới nơi ở của dân chúng thành Phượng.
Khu an trí tạm thời rất lớn, không chỉ có dân chúng thành Phượng cư ngụ, người của thành Phi Điểu, thành Tấn Nguyên và những đại thành khác cũng được an trí ở chỗ này.
Ngoại trừ Chủ Thành, các tòa Vệ Thành gần Thiên Cức Quan cũng có khu an trí tạm thời.
- Thành chủ đại nhân.
Một vài giọng nói cung kính vang lên.
Kim Phượng quay đầu nhìn lại, là cư dân thành Phượng, xem dáng vẻ là mới đi ra từ nhà tắm, tóc vẫn còn ướt, cô gật đầu, bình tĩnh hỏi:
- Ừm, các ngươi đã quen ở chỗ này chưa?
- Đã quen rồi ạ.
Một nam nhân có vẻ mặt thật thà cười gật đầu.
Một thiếu nữ tóc ngắn lá gan khá lớn nói với đôi mắt lấp lánh:
- Nơi đây rất tốt nha, có nước dùng miễn phí, ăn dùng cũng không đắt.
Bởi vì là khu an trí tạm thời, tương đương với nạn dân xa xứ, vương quốc Huyền Vũ dựa theo chủ nghĩa nhân đạo, cung cấp miễn phí một ít thức ăn.