- Đông đông đông ~~~
Bên trong vương quốc Huyền Vũ, ở mỗi toà Vệ Thành và Thành Buôn Bán đều vang lên tiếng chuông, Trà Thụ Sinh Mệnh khổng lồ tỏa sáng làm cho vương quốc Huyền Vũ tiến vào ban ngày.
Đã qua hai ngày trôi qua kể từ khi trận đại chiến kết thúc, Vệ Thành và Chủ Thành đã khôi phục trật tự sinh hoạt bình thường, ngoại trừ không thể rời khỏi thành thì sinh hoạt của dân chúng vẫn không có thay đổi bao nhiêu.
Bên trong cung điện ở tầng tám khu vực Trung Ương.
- Cộp cộp cộp ~~~
Tiếng bước chân ầm ĩ vang lên, Hi Bối Kỳ và những người khác đi vào cung điện, trên mặt đều là biểu cảm uể oải.
- Cuối cùng, cũng trở về, ta mệt sắp chết rồi.
Hi Bối Kỳ bĩu mồm, thả người nằm trên ghế sô pha mềm mại.
Nguyệt Phi Nhan cũng nằm xuống, nửa người áp lên trên cô gái Ma Cà Rồng, uể oải nói:
- Ngươi đừng nói nữa, bận rộn nhiều ngày như vậy, rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi một chút rồi.
- Ngươi đừng đè ta!
Hi Bối Kỳ hữu khí vô lực lên tiếng kháng nghị.
- Ta không muốn di chuyển, ngươi nhịn một chút.
Nguyệt Phi Nhan hơi nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói.
- Thật sự mệt như vậy sao?
Ly Nguyệt ngồi xuống bên cạnh hai cô gái.
Cô gái tóc trắng đã cởi khôi giáp Thánh Quang, lúc này cô đang mặc một chiếc váy trắng đơn giản, càng sấn gương mặt của cô càng thêm trắng nõn.
Mấy ngày nay, mọi người vẫn luôn bận trước bận sau không có nghỉ ngơi, mãi cho đến hôm nay mới sắp xếp xong toàn bộ thương binh, xử lý tốt các loại công việc sau khi chiến tranh kết thúc.
- Mệt quá ~~
Hi Bối Kỳ và Nguyệt Phi Nhan đồng thanh đáp lại.
Mấy ngày nay hai người đều ngâm mình trong căn cứ Không Quân, có thể nói là thể xác và tinh thần lao lực quá độ.
Không Quân thương vong quá lớn, nhìn mỗi một cái tên trong danh sách tử vong, tâm trạng của hai người trầm trọng không gì sánh được.
- Ta cũng mệt mỏi.
Ngải Lỵ Na dựa vào sô pha, đôi mắt hồng nhạt có chút thất thần.
Ngôn Băng ngồi bên cạnh cô và Ny Cát Sa ở đối diện, nói không mệt mỏi là giả, hiện giờ thể xác và tinh thần của tất cả mọi người đều uể oải.
Mễ Á xoa xoa đầu, hỏi:
- Mễ Nặc đâu rồi?
- Không biết, ta không thấy cô ấy.
Ly Nguyệt nhẹ giọng trả lời.
- Cộp cộp cộp ~~~
Ba Phù cất bước đi tới, hồi đáp:
- Tiểu thư Mễ Nặc đi bệnh viện giúp đỡ rồi ạ.
- Vậy à, con bé không có việc gì là tốt rồi.
Mễ Á nghe vậy thở phào một hơi, tiếp tục vùi mình vào sô pha không muốn nhúc nhích.
Điều mà cô lo lắng nhất chính là em gái, bây giờ biết cô ấy không sao thì an tâm rồi.
- Mọi người uống chút trà giảm bớt mệt nhọc đi.
Tiểu Tử nâng khay đi tới, bên trên là từng ly trà nóng.
Ngải Lỵ Na ngước mắt nhìn thoáng qua, xua tay nói:
- Ta không muốn uống trà nóng, ta muốn uống trà sữa thêm đá.
- Ta cũng muốn uống trà sữa thêm đá.
Giọng nói hàm hồ của Nguyệt Phi Nhan vang lên.
- Đúng vậy, ta muốn uống thêm đường thêm đá.
Hi Bối Kỳ hữu khí vô lực nói.
Cô giật giật cơ thể, muốn đẩy cô gái tóc đỏ ra khỏi người mình nhưng thử mấy lần vẫn thất bại, cuối cùng lựa chọn từ bỏ, nằm yên chịu đựng.
- Vâng, ta lập tức đi chuẩn bị trà sữa.
Tiểu Tử ngoan ngoãn đáp một tiếng, bưng trà nóng trở lại phòng bếp.
Trà sữa cũng không khó làm, phương pháp đơn giản nhất chính là đổ sữa thú vào trong nước trà, sau đó lại thêm mật ong, đường, trân châu, thạch, phô mai, v.v….
Ngải Lỵ Na chợt nghĩ tới điều gì đó, hỏi:
- Mục Lương đâu rồi?
- Bệ hạ không có ở trong cung điện, đã đi ra ngoài từ sáng sớm rồi ạ.
Ba Phù ngoan ngoãn đáp.
- Hắn đi đâu thế?
Ngôn Băng kinh ngạc hỏi.
Ba Phù lắc đầu, thanh thúy đáp:
- Việc này ta không biết, bệ hạ không nói gì.
- Ừm.
Ngôn Băng gật đầu một cái, lắc lắc cổ, nhẹ giọng nói:
- Ta muốn tắm rửa.
- Ta đi chuẩn bị nước tắm.
Ba Phù ngoan ngoãn đáp một tiếng, xoay người đi về phía Thiên Điện của cô gái tóc tím.
- Ta cũng muốn tắm.
Giọng nói đều nhịp vang lên, là mấy người Nguyệt Phi Nhan và Hi Bối Kỳ đồng thời lên tiếng.
- Được rồi.
Ba Phù cười tươi như hoa gật đầu.
- Cộp cộp cộp ~~~
Tiếng giày cao gót đánh sàn nhà vang lên, Nguyệt Thấm Lan đi vào cung điện, từng ánh mắt rơi ở trên người nàng.
- Mẹ, ngươi cũng xong việc rồi à?
Nguyệt Phi Nhan hữu khí vô lực hỏi.
Nguyệt Thấm Lan trợn trắng mắt, thở dài nói:
- Nào có nhanh như vậy, ta chỉ trở về nghỉ ngơi một chút thôi, buổi chiều còn phải tiếp tục làm việc.
- Mẹ vất vả rồi.
Nguyệt Phi Nhan yếu ớt lên tiếng.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:
- Ngươi có thể tới hỗ trợ ta.
- Mẹ, ta không muốn nhúc nhích, ngươi để ta nghỉ ngơi một ngày rồi lại nói.
Nguyệt Phi Nhan ủy khuất nói.
- Thế cũng được.
Nguyệt Thấm Lan rút ra trâm cài tóc, mái tóc xanh búi gọn lập tức xõa xuống, ngồi xuống ghế sô pha, tiếp nhận trà nóng do tiểu hầu gái bưng tới, vừa thổi vừa nhìn các cô gái.
- Các ngươi không sao thì ta yên lòng rồi.
Cô ưu nhã nói.
- Có thương tích cũng đã chữa khỏi, không chết được.
Nguyệt Phi Nhan đĩnh đạc đáp.
Nguyệt Thấm Lan tức giận nói:
- Đừng treo cái chết bên môi như vậy, ta thấy ngươi muốn ăn đòn phải không?!
- Ta sai rồi.
Nguyệt Phi Nhan dứt khoát nhận sai, hai mắt nhắm lại giả bộ ngủ, không muốn bị mẹ tiếp tục quở trách.
Nguyệt Thấm Lan đặt ly trà xuống, hỏi:
- Hồ Tiên đâu rồi, không phải cô ấy đã trở về trước sao?
- Đại nhân Hồ Tiên sáng sớm đã đến Thành Buôn Bán rồi ạ.
Diêu Nhi hồi đáp.
Trời vừa hửng sáng, cô gái đuôi hồ ly ăn sáng xong xuôi liền rời đi cung điện, còn mang theo Tố Cẩm, nói là làm cho cô ấy mau chóng quen thuộc hoàn cảnh làm việc và nội dung công việc.
- Không phải ta đã bảo cô ấy nghỉ ngơi sao, sao bây giờ lại đi Thành Buôn Bán rồi?
Nguyệt Thấm Lan chớp chớp đôi mắt màu xanh nước biển.
- Đại nhân Hồ Tiên không muốn ngồi yên một chỗ.
Diêu Nhi thanh thúy nói.
Nguyệt Thấm Lan chậm rãi gật đầu, lại hỏi:
- Mấy ngày nay ta không ở đây, có xảy ra chuyện gì mà ta không biết sao?
- Có ạ.
Diêu Nhi gật đầu một cái.
- Nói đi.
Nguyệt Thấm Lan ra hiệu nàng nói vắn tắt.
Diêu Nhi chớp chớp mắt, nói:
- Tiểu thư Tố Cẩm gia nhập vương quốc Huyền Vũ, sau này sẽ ở cung điện, đi theo đại nhân Hồ Tiên phụ trách chuyện buôn bán.
- Cái gì?
Các cô gái cùng lúc mở miệng, ngạc nhiên nhìn tiểu hầu gái.
Diêu Nhi do dự một chút, tiếp tục nói:
- Long Chủ đại nhân cũng gia nhập vương quốc Huyền Vũ, sẽ đi Không Quân.
- Cái gì?
Nguyệt Phi Nhan và Hi Bối Kỳ đều "xác chết vùng dậy", không hẹn mà cùng ngồi bật dậy.
Diêu Nhi chớp mắt, lại nói tiếp:
- Tất cả đều là thật nha, đại nhân Hồ Tiên đã mang tiểu thư Tố Cẩm đến Phố Buôn Bán rồi.
Các cô gái đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Ngải Lỵ Na cau mày hỏi:
- Tố Cẩm gia nhập vương quốc Huyền Vũ, vậy thành Tấn Nguyên làm sao bây giờ, để cho Bạch Ngọc phụ trách à?
Nguyệt Thấm Lan cau mày nói:
- Bây giờ, thành Tấn Nguyên đã là thành trống, không có bao nhiêu người đồng ý trở về.